“Thân thủ của cô ấy không tệ.”
Đột nhiên, phía sau Phùng Lâm truyền đến một giọng nam.
Phùng Lâm nghe thấy giọng nói kia, nụ cười trên mặt liền biến mất, xoay người nhìn về phía sau, người đứng cách đó không xa quả nhiên là Lục Minh.
Lục Minh đỡ cặp kính trên sống mũi mình, sau đó đi về phía Phùng Lâm, ánh mắt phía sau tròng kính mang theo tia sáng nhìn thấu tất cả: “Cậu muốn cô ấy giúp cậu hoàn thành khảo nghiệm?”
Phùng Lâm nhìn Lục Minh với ánh mắt mang theo địch ý: “Ông theo dõi tôi?”
Lục Minh khẽ cười: “Tôi không có rảnh rỗi theo dõi cậu, chỉ là đúng lúc đi ra hít thở không khí, thấy hai người đang đánh nhau.”
Phùng Lâm nghe vậy cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ: “Ông còn cần hít thở không khí? Ông không phải lúc nào cũng muốn dính vào ba tôi à, sau đó dùng thủ đoạn nịnh nọt của ông dỗ dành ông già tôi vui vẻ, như vậy sau này ông càng có được nhiều thứ.”
Phùng Lâm nói những lời này đặc biệt không lưu tình, nhưng Lục Minh không để ý chút nào, tựa như Phùng Lâm nói không phải hắn.
Phùng Lâm thấy Lục Minh không bị lời nói của mình ảnh hưởng, vẫn giữ bộ dạng thong dong, trong lòng buồn bực, trào phúng nói: “Tôi thật sự là thật không ngờ, thì ra Lục tiên sinh trong tay nắm quyền nhà họ Phùng mà bên ngoài đồn đại, vị trí trong lòng muốn có được kỳ thật chính là vị trí phu nhân nhà họ Phùng. Lục tiên sinh, cảm giác tranh sủng với mẹ tôi có thoải mái không?”
Lục Minh không giận mà cười, trong mắt lạnh lùng mang theo ý cười thật sâu: “Thì ra lúc trước cậu đánh cuộc với ba cậu, nói nếu cậu thông qua khảo nghiệm của ông ấy, thì để cậu phân một nửa quyền lợi của nhà họ Phùng, kỳ thật cậu không phải muốn tranh quyền với anh trai cậu, cậu muốn quyền lợi trong tay tôi?”
Phùng Lâm cười lạnh nói: “Chứ sao nữa? Tôi và anh trai tôi trước sau là người một nhà, quyền lợi của nhà họ Phùng ở trong tay anh ấy hoặc là ở trong tay tôi đều giống nhau. Mà Lục Minh, ông chỉ là người ngoài, ông không quan hệ gì với nhà họ Phùng chúng tôi? Ông dựa vào cái gì mà muốn nắm quyền? Dựa vào chuyện ông bán mông à?”
Lục Minh tháo kính trên sống mũi xuống, lấy một miếng vải từ trong túi âu phục trước ngực ra, sau đó nhẹ nhàng lau kính trong tay: “Cậu rất ghê tởm đàn ông và đàn ông ở cùng với nhau à? Anh trai cậu gần đây vẫn luôn đi theo phía sau mông thằng nhóc nhà họ Đường kia, thậm chí vì hắn mà không nghe lời cha cậu, không muốn kết hôn với cô gái khác, cậu nghĩ như thế nào? Cũng cảm thấy ghê tởm à?”
Phùng Lâm nghe Lục Minh nói, không chút kinh ngạc nào, giống như đã sớm biết Phùng Xuyên gần đây đã làm gì.
Phùng Lâm mang ánh mắt khinh thường nhìn Lục Minh: “Ông cũng xứng so sánh với anh trai tôi? Lục Minh, từ khoảnh khắc tôi biết được chuyện giữa ông và ba tôi thì ông đừng mong tôi tôn trọng ông như trước, bởi vì ông không xứng.”
Lục Minh nghe vậy, ánh mắt ảm đạm, không nói gì.
Phùng Lâm tuy rằng nói với khí thế hùng hổ, kỳ thật trong lòng vô cùng không dễ chịu.
Khi hắn còn nhỏ, người thích nhất chính là Lục Minh.
Khi đó anh trai của hắn được ba đưa ra ngoài huấn luyện, mẹ anh thường xuyên đi ra ngoài tụ tập với một nhóm phụ nữ, mỗi ngày hưởng thụ cuộc sống, cơ bản không quan tâm đến hắn.
Khi đó hắn mới mấy tuổi, cả ngày cô đơn một mình, mà khi đó Lục Minh xuất hiện trước mắt hắn.
Lục Minh chơi với hắn, kể chuyện cho hắn nghe, chăm sóc hắn cẩn thận. Khi đó, trên người Lục Minh thỏa mãn toàn bộ tưởng tượng của hắn đối với người cha và người mẹ.
Trước khi hắn mười sáu tuổi, Lục Minh ở trong lòng hắn vẫn luôn được đặt ở vị trí có trọng lượng giống như ba và mẹ hắn. Trong lòng Phùng Lâm, Lục Minh là trưởng bối hắn tôn kính nhất.
Kết quả khi hắn mười sáu tuổi, có một lần hắn trốn học đi chơi với bạn bè của mình và chơi đến rất muộn mới về nhà.
Sau đó lúc đi ngang qua phòng Lục Minh, hắn nhìn thấy cửa phòng Lục Minh khép hờ, còn bật đèn, cho rằng Lục Minh vẫn chưa ngủ, chuẩn bị đi qua chào hỏi Lục Minh, sau đó thì nhìn thấy hình ảnh cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quên.
Trưởng bối mà hắn vẫn luôn tôn kính trong lòng, trên người mặc áo ngủ mở rộng, đang ngồi trên đùi ba hắn, hôn môi với ba hắn giống như hai người yêu nhau…
Phùng Lâm lúc ấy lập tức bối rối, sau đó hoảng loạn chạy về phòng mình.
Đúng lúc Lục Minh mở mắt ra, nhìn thấy cửa phòng mình lắc lư một chút, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục trầm mê với Phùng Hải.
Lúc đó Phùng Lâm giấu trong chăn của mình, cảm giác trời sắp sụp đổ. Chú Lục và người ba mình vẫn luôn tôn kính lại làm ra loại chuyện này.
Vậy bọn họ thì sao? Vậy mẹ thì sao? Mẹ mình có biết không…
Sau này… Sau này hắn đối mặt với Lục Minh và ba của mình như thế nào…
Từ ngày đó trở đi, Phùng Lâm bắt đầu trốn tránh Lục Minh, cho dù hai người gặp nhau, Phùng Lâm đều cố ý tránh xa ông ta, trong mắt mang theo khinh bỉ và chán ghét.
Lục Minh không phải kẻ ngốc, thái độ của Phùng Lâm đối với ông đột nhiên thay đổi, kết hợp với cửa phòng lắc lư mà ông nhìn thấy ngày hôm đó, trong lòng ông đã có đáp án.
Chỉ là Phùng Lâm không nói, ông cũng không mở miệng, hai người cứ như vậy tiếp tục ngụy trang, giống như là không có chuyện gì xảy ra.
Lục Minh lau sạch kính trong tay, cất vải lại, sau đó lại đeo kính lên sống mũi, nhìn về phía Phùng Lâm nói: “Cậu tìm người giúp cậu thông qua khảo nghiệm thì được, nhưng tâm tư của cậu đối với cô gái kia tôi cũng đã nhìn ra.”
“Cho nên tôi khuyên cậu, cậu tốt nhất không nên kéo cô ấy vào, bởi vì cậu không thể điều khiển được tâm tư của mình đối với cô ấy, như vậy đợi đến khi gặp nguy hiểm, có thể không cần cô ấy giúp cậu, cậu sẽ tự mình xông lên gánh chịu nguy hiểm thay cô ấy, đến lúc đó cậu sẽ làm hại chính bản thân mình.”
Phùng Lâm nhìn bộ dạng lấy tư thái trưởng bối của Lục Minh khuyên hắn, trong lòng không thoải mái.
Phùng Lâm nhìn Lục Minh, khinh thường nói: “Lục Minh, bây giờ trong mắt tôi ông đã không còn là trưởng bối của tôi nữa, cho nên thu hồi tư thái giảng dạy này của ông đi, ông không xứng.”
Phùng Lâm nói xong xoay người rời đi, vừa đi vừa nói một câu: “Tôi khuyên ông, tốt nhất ông không nên quan tâm nhiều đến chuyện của tôi, ông cũng không phải là ba tôi hay là mẹ tôi.”
Lục Minh nhìn bóng lưng Phùng Lâm rời đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đường Cận trở lại phòng yến hội không bao lâu, thì yến hội sắp kết thúc. Đường Cận theo người nhà trở về, trước khi đi không nhìn thấy Chiêm Hành.
Chẳng qua Chiêm Hành lúc trước đã nói anh về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho Đường Cận.
Sau khi Đường Cận về đến nhà, vội vàng rửa mặt thật sạch sẽ, sau đó ngồi trên giường ôm điện thoại di động, chờ Chiêm Hành gọi điện thoại cho cô.
Không phải đợi bao lâu, điện thoại di động của Đường Cận liền vang lên.
Đường Cận vội vàng nhận điện thoại, không thể chờ đợi được nói: “A lô! A Hành, anh về đến nhà chưa?”
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh trầm thấp của Chiêm Hành: “Ừm, vừa mới về đến nhà.”
Trên mặt Đường Cận mang theo nụ cười, nằm xuống giường: “Hôm nay anh có ăn gì trong bữa tiệc không? Bây giờ anh có đói không?”
Bên kia điện thoại di động, khóe miệng Chiêm Hành hiện ra ý cười.
Chỉ cần ở cùng với Đường Cận, anh vĩnh viễn không cần mở miệng tìm đề tài, cô sẽ luôn có rất nhiều chuyện để nói với anh. Mà khi anh cần im lặng, cô lại biết ý không nói lời nào, để lại không gian riêng cho anh.
Đường Cận và Chiêm Hành nói chuyện rất lâu, mỗi lần Đường Cận hỏi cái gì, Chiêm Hành luôn kiên nhẫn trả lời, hoặc là khi Đường Cận nói cái gì thì anh yên lặng lắng nghe.
Đường Cận vừa nghĩ đến hiện tại Chiêm Hành là bạn trai của cô, thì cảm thấy trong lòng mình hưng phấn không chịu nổi.
Hoặc là Chiêm Hành rốt cục là của cô, ngược lại trong lòng cô có chút bất an, cần nhanh chóng xác định đây có phải là đang nằm mơ hay không.
Đường Cận nằm sấp trên giường, ngón trỏ tay phải vẽ vòng quanh chăn, trên mặt hiện lên ngượng ngùng, khẽ mở miệng nói: “A Hành, em có vấn đề muốn hỏi anh…”
Bên kia điện thoại di động, Chiêm Hành ừ một tiếng: “Vấn đề gì?”
Đường Cận nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng nói: “A Hành, anh có thích em không! Bây giờ anh có phải là bạn trai em không!”
Chiêm Hành sau khi nghe Đường Cận nói, hơi giật mình một chút, sau đó giống như hiểu được sự bất an trong lòng Đường Cận, khóe miệng nhếch lên cười.
Thì ra trong đoạn tình yêu này, không chỉ trong lòng anh có bất an.
Đường Cận hỏi xong, liền cúi đầu vùi mặt vào trong chăn, trên mặt nóng lên, không đợi cô hoà hoãn lại, chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh nghiêm túc của Chiêm Hành, làm cho trái tim cô thật lâu không thể bình tĩnh.
“Đường Cận, anh thích em, anh có thể trở thành bạn trai của em không?”