Chương 54

Phương Thành vừa định nói chuyện thì chỉ thấy một nữ sinh mặc váy dạ hội màu hồng đi tới, ánh mắt của nữ sinh kia vẫn luôn nhìn Van Erkin.

Phương Thành đột nhiên trong lòng vô cùng khó chịu, tên ngốc tóc vàng này, thật sự vừa động dục liền có người đưa tới cửa.

Sắc mặt Phương Thành càng lúc càng không vui, nhìn Van Erkin trào phúng nói: “Vận đào hoa của giám đốc Phạm vẫn thịnh vượng như trước đây, tôi không quấy rầy anh nữa.”

Nói xong, Phương Thành không quay đầu lại rời đi.

Tuy rằng Van Erkin không muốn nghe Phương Thành bảo hắn là tên ngốc tóc vàng, thế nhưng hắn biết, nếu như Phương Thành bảo hắn tên ngốc tóc vàng, vậy đại diện rằng hắn còn có thể cùng Phương Thành nói chuyện nhiều hơn.

Còn nếu Phương Thành giữ khoảng cách gọi hắn là giám đốc Phạm, vậy đó chính là thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với mình.

Van Erkin cảm thấy có chút kỳ quái, bản thân đâu có chọc đến Phương Thành, sao đột nhiên giống như tức giận rồi?

Van Erkin đang nghĩ, bên cạnh có một cô gái đến gần mình.

Van Erkin vừa nhìn thấy nữ sinh này, mới đột nhiên phản ứng lại, nhìn Phương Thành đang rời đi, ý cười trong mắt càng sâu thêm, hơn nữa còn càng ngày càng sáng, xen lẫn một ít hưng phấn cùng kích động không dễ phát hiện.

Giản An An thừa dịp Trương Tề không có ở đây, mới có cơ hội tới tìm Van Erkin.

Nếu Chiêm Hành hiện tại đã ở bên cạnh Đường Cận, cô ta chỉ có thể tạm thời tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc khác, mà Van Erkin này chính là lựa chọn tốt nhất.

Trên mặt Giản An An mang theo nụ cười dịu dàng động lòng người, đi tới trước mặt Van Erkin, vô cùng tự tin, cười nói: “Phạm tiên sinh, có rảnh nói chuyện không?”

Van Erkin là người phong lưu quen rồi, từ trước đến nay có người tìm tới đều không cự tuyệt.

Hơn nữa nữ sinh trước mặt có bộ dạng cũng không tệ lắm, coi như hợp khẩu vị của hắn, vì thế tao nhã cười: “Vô cùng bằng lòng.”

Giản An An và Van Erkin đến một hành lang không có người, chuẩn bị nói chuyện với Van Erkin.

Giản An An đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, đột nhiên cổ tay cô đã bị người bóp chặt, sau đó cả người bị đè vào tường.

Tay phải của Van Erkin nắm lấy cổ tay Giản An An ấn vào tường, tay trái chống lên đầu Giản An An, thần sắc ái muội tới gần Giản An An, cúi đầu ngửi ngửi trên cổ Giản An An, hạ thấp giọng nói: “Tên cô là gì?”

Giản An An bị hành động bất thình lình của Van Erkin làm cho kinh ngạc.

Tên Van Erkin này, quả nhiên không phụ danh phong lưu.

Kiếp trước Giản An An đã kết hôn cùng Chiêm Tri Hành, đều hiễu rõ chuyện nam nữ, lập tức biết Van Erkin này muốn làm gì.

Chẳng qua cô ta hiện tại vẫn không từ bỏ được Chiêm Hành, chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên cô ta không thể dâng hiến bản thân được.

Giản An An nuốt nước miếng, trên mặt giả vờ nụ cười ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Tôi là Giản An An.”

Mặt Van Erkin cọ cọ trên cổ Giản An An, sau đó cố ý liếʍ vành tai Giản An An một chút, khiến Giản An An run rẩy, mới hài lòng mở miệng nói: “Tên đẹp.”

Ánh mắt Van Erkin trầm xuống, sau đó kề sát Giản An An, muốn hôn lên, trong lòng Giản An An hoảng hốt, vội vàng mở miệng nói: “Chờ một chút, chờ một chút Phạm tiên sinh! Tôi có chuyện muốn nói chuyện với anh!”

Van Erkin bị Giản An An cắt ngang, có chút không vui.

Nữ sinh chủ động đến tìm hắn, có chuyện gì để nói với hắn? Không phải chỉ mấy chuyện đó sao? Muốn tiền? Muốn quyền?

Van Erkin khàn giọng: “Cô đến tìm tôi để nói chuyện gì? Nói đi, cô muốn gì? Tôi không thích ai ngắt ngang tôi.”

Dù sao Giản An An cũng chỉ là kiếp trước nghe người khác nói qua một ít chuyện phong lưu của Van Erkin, cô ta đối với tính tình của Van Erkin hoàn toàn không hiểu rõ.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình phải nói tiếp đó, trong lòng lại có chút sức lực.

Giản An An nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Van Erkin, thật cẩn thận mở miệng nói: “Phạm tiên sinh có phải gần đây vì một mảnh đất ở thành phố lân cận nên ưu sầu hay không?”

Van Erkin nghe vậy, cả người lập tức tỉnh táo.

Tuy rằng hắn phong lưu quen rồi thích ăn chơi, nhưng làm công việc lâu rồi, chỉ cần gặp phải chính sự, xưa nay hắn có thể tỉnh táo rất nhanh.

Một thời gian trước, hắn đã mua một mảnh đất ở thành phố lân cận, mảnh đất trước đó có một số vấn đề về quyền sở hữu, nhưng nó thực sự có giá trị.

Hắn vốn đã xử lý xong tất cả, một vị quan lớn ở thành phố lân cận cũng đồng ý giúp hắn, điều kiện đều thỏa đáng, kết quả ai ngờ vị quan lớn kia đột nhiên đổi quẻ.

Cũng không phải không giúp hắn nữa, chỉ là so với điều kiện bọn họ lúc trước đàm phán lại thêm quá nhiều tiền, làm cho hắn phiền lòng.

Cũng không biết người nọ đột nhiên bị sao vậy, đề ra điều kiện rất cao, quả thực làm cho hắn đau đầu.

Vốn hôm nay đến bữa tiệc gia yến này, mẹ hắn là em vợ Phùng Hải, hắn muốn Phùng Hải giúp hắn nói một câu.

Dù sao Phùng Hải địa vị rất cao, ngay cả ở thành phố lân cận cũng có tiếng nói.

Ai biết Phùng Hải căn bản không giúp hắn, hoàn toàn không để ý đến tình thân thích này.

Van Erkin vẫn như cũ không buông Giản An An ra, nhưng bầu không khí mập mờ giữa hai người lúc trước hoàn toàn biến mất, đôi mắt của Van Erkin gắt gao nhìn chằm chằm Giản An An, âm thanh cũng có chút lạnh lùng: “Làm sao cô biết?”

Chuyện mảnh đất này của hắn không có nhiều người biết, cho nên hắn rất hoài nghi Giản An An.

Giản An An nhìn khí thế đột nhiên biến hóa của Van Erkin, trong lòng có chút sợ hãi.

Nhưng cô ta được tái sinh, vì vậy những thứ sẽ xảy ra trong tương lai, có thay đổi gì, cô ta nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Giản An An tràn đầy sức lực.

Hơn nữa cô ta vì không muốn Đường Cận dễ chịu, vì để Chiêm Hành một lần nữa trở lại bên cạnh cô ta, vì tiền đồ tương lai của bản thân, cô ta có thể làm bất cứ điều gì, cũng không sợ điều gì.

Giản An An nghĩ, nâng một gương mặt thanh lệ lên nhìn Van Erkin, sâu trong ánh mắt mang theo sự kiên định, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, mở miệng nói: “Phạm tiên sinh, chúng ta nói chuyện hợp tác đi…”

Phùng Lâm dẫn Đường Cận đi tới một bãi đất trống, bốn phía nơi đây đều là bụi cây được cắt tỉa chỉnh tề, thông thường sẽ không có người nhìn thấy.

Phùng Lâm nhìn Đường Cận, khóe miệng nhếch lên nụ cười nói: “Cô mang giày cao gót, thuận tiện đánh với tôi không?”

Sắc mặt Đường Cận lạnh nhạt, không thèm để ý nói: “Đối với tôi mà nói, lúc tôi muốn đánh nhau mặc kệ mình mang giày gì.”

Phùng Lâm cười cười, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Vậy bắt đầu đi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”

Phùng Lâm nói xong, ra tay công kích Đường Cận, sắc mặt Đường Cận không thay đổi, nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, sau đó tay không đánh nhau với Phùng Lâm.

Quả nhiên đúng như Đường Cận nói, cho dù dưới chân cô mặc cao gót mỏng, nhưng vẫn không cản trở cô đánh nhau, thân thủ của cô cực kỳ tốt, cực kỳ nhanh nhẹn.

Chẳng qua Phùng Lâm không phải đám lông gà mà cô đánh ở trường lúc trước, Phùng Lâm có công phu thật sự, cho nên Đường Cận đánh rất hưng phấn.

Trong mắt hai người đều tỏa ra hào quang hưng phấn của kỳ phùng địch thủ, đánh rất xung.

Trong khoảng thời gian này Phùng Lâm quả thật đang nghiêm túc huấn luyện bản thân, thân thủ của hắn cũng không tồi, nhưng làm cho hắn không ngờ tới chính là mỗi khi hắn bắt đầu chiếm thế thượng phong, Đường Cận luôn hóa giải chiêu thức rất khéo léo sau đó tiếp tục đánh áp đảo hắn.

Võ công mà Đường Cận học là từ nhỏ được mẹ cô huấn luyện, chiêu thức của cô vừa nhiều vừa tạp, mỗi lần Phùng Lâm muốn khống chế cô, cô sẽ lập tức biến hóa chiêu thức, sau đó không cho Phùng Lâm cơ hội áp chế cô.

Võ công của Phùng Lâm tuy rằng không tệ, nhưng có chút quá mức quy củ, không biến hóa ra được chiêu mới, không nhảy ra khỏi giới hạn, còn Đường Cận chính là tùy cơ ứng biến, cô có thể căn cứ vào công kích của đối phương, sau đó biến hóa ra một loại chiêu thức khác để chống cự công kích của đối phương, có chút biến đổi thất thường.

Dần dần Phùng Lâm bắt đầu có chút chống đỡ không nổi công kích của Đường Cận, Đường Cận nhân cơ hội lợi dụng thời cơ, sau đó Phùng Lâm giống như lần trước ở trường lại bị Đường Cận ấn nằm sấp trên mặt đất.

Hai người đều có chút thở dốc, nhưng trên mặt mang theo vẻ thoải mái.

Phùng Lâm bị Đường Cận ấn trên mặt đất, cười ra tiếng: “Cô thật sự làm cho tôi kinh ngạc.”

Đường Cận cũng nhịn không được trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó buông Phùng Lâm ra, chỉnh lại quần áo của mình: “Anh còn phải luyện thêm bằng không gặp phải người khác, với thân thủ này của anh sẽ bị người ta đánh chết.”

Phùng Lâm đứng lên, nhìn Đường Cận với vẻ tò mò: “Tôi vô cùng tò mò, võ công này của cô rốt cuộc là học từ ai? Gia đình cô mời thầy từ nơi nào vậy? Giới thiệu cho tôi đi?”

Đường Cận nghe vậy sửng sốt.

Cô thiếu chút nữa đã quên, ‘Đường Cận’ nguyên bản chỉ là đại tiểu thư tay trói gà không chặt, sao biết đánh nhau chứ? Cô thiếu chút nữa đắc ý vênh váo làm lộ bản thân.

Ánh mắt Đường Cận có chút né tránh, bịa chuyện nói: “Nằm mơ thấy một vị thế ngoại cao nhân, nói xương cốt tôi tinh kỳ, là kỳ tài học võ học hiếm có khó tìm, sau đó đem võ công truyền thụ cho tôi.”

Phùng Lâm nở nụ cười: “Vị thế ngoại cao nhân kia có phải đã xem qua công phu(*) hay không? Mặc trang phục ăn mày, trong tay cầm một quyển Như Lai thần chưởng?”

(*)Công phu: Còn được gọi là tuyệt đỉnh Kungfu là một bộ phim hài hước – hành động – võ thuật Hồng Kông, được công chiếu vào năm 2004. Phim được sản xuất kiêm đạo diễn và diễn viên chính bởi Châu Tinh Trì. Phim là một sự nhai lại khôi hài và là một lòng tôn kính tới thể loại tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.

Đường Cận nhịn không được nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Phùng Lâm nói: “Được rồi, tôi trở về đây.”

Phùng Lâm gật gật đầu: “Tôi đưa cô trở về.”

Đường Cận cự tuyệt nói: “Không cần, tôi biết đường trở về phòng tiệc, đi trước đây.”

Đường Cận nói xong, xua tây với Phùng Lâm, sau đó rời đi.

Phùng Lâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Cận rời đi, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.