Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 53

« Chương TrướcChương Tiếp »
Van Erkin gặp Phương Thành cách đây hai năm tại một bữa tiệc của một người bạn ở nước M.

Đó là một bữa tiệc ồn ào của một nhóm bạn bè chỉ để chơi đùa vui vẻ.

Lúc ấy hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng vẻ ngoài của Phương Thành. Phương Thành lúc ấy đeo một cặp kính, nhìn yên tĩnh lại nhã nhặn.

Hắn từng chơi qua không ít người đàn ông, cái gì mà kiều diễm phóng đãng hắn đều đã thử qua, đột nhiên muốn đổi khẩu vị, muốn chơi đùa với người đàn ông nhìn có chút cổ hủ này, vì thế đi đến bắt chuyện với Phương Thành.

Kết quả không ngờ tới, người này nhìn nhã nhặn, trên người còn có phong độ của người trí thức, kết quả cái miệng rất độc, trực tiếp nhục nhã hắn làm cho thương tích đầy mình.

Mà Phương Thành thật sự là phiền Van Erkin đến không chịu được.

Anh ta không hiểu, trên đời này sao lại có người tự kỷ và kiêu ngạo như vậy?

Người khác nhìn thấy Van Erkin đều chỉ là vẻ bề ngoài đẹp trai, khí chất giống như vương tử quý tộc, chỉ có anh ta biết, người đàn ông này chính là một con quỷ ấu trĩ cuồng vọng tự đại.

Anh ta sẽ không bao giờ quên dáng vẻ Van Erkin lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh.

Giống như một con công đực xòe đuôi để tìm con cái.

Hắn muốn xòe đuôi thì xòe đuôi, nhưng đến trêu chọc anh ta để làm gì?

Lúc đó Phương Thành vừa học vừa lập nghiệp, nhưng phần lớn thời gian đều ở lại nước M.

Ở nước ngoài, anh ta có một sở thích nhỏ để thư giãn bản thân.

Đó chính là điên cuồng thu thập video mắng chửi bằng câu nói bỏ lửng trong nước, anh ta xem rất say sưa.

Từng câu nói mắng người kia, làm cho anh ta nghe cảm thấy là ngôn ngữ tốt nhất trên thế giới khi ở nước ngoài.

Vốn lúc ấy anh ta bởi vì sợ làm mất mặt một người bạn, không từ chối được cho nên mới tham gia buổi tụ hội kết giao kia.

Anh ta nghĩ mình yên lặng ở một lát, đến thời gian là sẽ rời đi, anh còn muốn về nhà tắm rửa thơm tho, sau đó tiếp tục đắm chìm trong ngôn ngữ tốt đẹp của người dân nước mình.

Kết quả gặp phải tên Van Erkin ngốc nghếch này.

Anh ta vốn nghĩ làm người phải lễ phép, vì thế rất giữ khoảng cách và miễn cưỡng nói chuyện với Van Erkin, muốn hắn thức thời tự mình biến đi.

Kết quả tên ngốc này càng ngày càng quá đáng, muốn động tay động chân với anh ta thì cũng thôi, lại còn muốn hạ thuốc vào trong ly của anh ta?

Hắn nghĩ anh ta đeo kính thì bị mù à? Cộng với kính, anh ta coi như có bốn mắt đó!

Cho nên Van Erkin đã cho anh ta cơ hội phát huy năng lực, để cho anh ta sử dụng ngôn ngữ tốt đẹp đã học được bao lâu nay.

Anh ta đã nghe qua về con người Van Erkin này, chỉ là một quý công tử của gia đình giàu có.

Cuộc sống hàng ngày chính là ăn uống và vui chơi, không làm bất cứ chuyện nghiêm chỉnh gì.

Tuy rằng quanh năm ở nước M, nhưng hắn là một con lai, rất hiểu biết về tiếng Trung, cho nên khi nghĩ đến đây khiến Phương Thành càng mắng càng hưng phấn.

Lúc mắng người sợ nhất là đối phương không nghe hiểu bản thân bị mắng cái gì.

Vậy giống như đàn gảy tai trâu, vịt nghe sấm, không có ý nghĩa.

Phương Thành lúc ấy nhìn bộ dạng Van Erkin tự mình cho rằng rất đẹp trai, mị lực vô hạn, còn hạ thuốc với anh ta, giống như đang nói rằng tôi đẹp trai như vậy, hạ thuốc với ngươi là coi trọng ngươi, thì giận run cả người.

Nhìn bộ dạng xòe đuôi của hắn mở miệng nói: “Trên người dơi cắm lông gà, mày nghĩ là chim gì(*)?”

(*)Thể hiện sự mỉa mai người khác, mô tả thái độ coi thường người khác. Câu này câu nói bỏ lửng lý luận logic, minh họa một phần của kết quả của lý luận từ phần ẩn dụ trước đó. Ở đây có nghĩa con dơi không thuộc loài chim, trên người cắm lông chim làm ra vẻ. Giống như mũi lợn cắm hành tây giả làm voi.

Van Erkin lúc ấy nghe thấy những lời này của Phương Thành chính là sửng sốt.

Tuy nói hắn biết tiếng Trung, nhưng hắn chưa từng tiếp xúc đến trình độ về câu nói bỏ lửng.

Tuy rằng nửa câu đầu hắn không nghe hiểu rốt cuộc là có ý gì, thế nhưng nửa câu sau hắn nghe hiểu.

Hắn không thể tưởng tượng được, người đàn ông này nhìn bộ dạng trầm ổn như vậy, sao mở miệng mắng người lại biến thành bộ dạng này?

Phương Thành nhìn bộ dạng ngơ ngác của Van Erkin, không có ý định buông tha cho hắn: “Vừa rồi mày sờ cốc của tao để làm gì? Mày nghĩ tao không nhìn thấy à? Thợ may không mang thước, mày có ý định xấu!”

Van Erkin phản ứng lại, nhìn Phương Thành nhíu mày nói: “Mày nói bậy cái gì vậy?”

Phương Thành nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của hắn thì tức giận: “Chỉ có loại người tùy tiện xòe đuôi thích giao cấu loạn giao như mày, nên đốt rừng trúc chỉ để lại một mảnh rừng cọc cho mày(*).”

(*)Rừng cọc [光棍]: sống độc thân. Ở đây có nghĩa là một phép chơi chữ.

Van Erkin có chút tức giận.

Hắn lớn thế này có loại người nào chưa từng gặp qua? Hắn muốn ngủ với ai mà không ngủ được? Người này sao lại không biết điều như vậy?

Phương Thành nhìn Van Erkin, đôi mắt đầy khinh bỉ: “Mày sao? Tao nhìn đã chướng mắt, con mẹ nó ông đây không phải gay! Cho dù là gay, cũng không ngủ với loại gay như mày! Còn muốn đánh thuốc tao à? Sao mày không biết xấu hổ như vậy? Con người cần mặt mũi cây cần da, mày không có da mặt à?”

Van Erkin hoàn toàn tức giận: “Tao cảnh báo mày, mày nên câm miệng!”

Trong bữa tiệc vẫn luôn bật nhạc, mọi người đều ăn chơi điên cuồng, căn bản không chú ý tới động tĩnh của Van Erkin và Phương Thành bên này.

Phương Thành hứ một tiếng: “Tao câm miệng? Tại sao tao phải câm miệng? Mày mới là kẻ lưu manh ở đây. Tao khinh thường mày!”

Phương Thành nói xong, căn bản không muốn ở chung với Van Erkin nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nói một câu: “Thật sự là bò đất, ngựa gỗ, dài lưng tốn vải, kẻ vô dụng!”

Câu nói cuối cùng của Phương Thành đã chọc vào chỗ đau của Van Erkin.

Hắn lớn như vậy, ghét nhất người khác nói hắn chỉ có thể dựa vào trong nhà, không có chỗ nào dùng được.

Không biết hôm nay là ngày gì, người này nói ra tất cả những lời hắn không thích nghe!

Van Erkin trong lòng tức giận, đang muốn đuổi theo Phương Thành để giáo huấn anh ta một phen.

Nhưng nghĩ lại, hắn ngay cả người đàn ông cũng không theo đuổi được, còn bị mắng một trận, nếu để cho người ta biết há chẳng phải thành chuyện cười?

Van Erkin rất có tính sĩ diện, nên cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Phương Thành hùng hùng hổ hổ đi xa.

Vừa rồi những lời Phương Thành mắng hắn đều nhớ kỹ, trở về hắn phải điều tra rõ những lời đó còn có ý tứ sâu xa gì.

Điều quan trọng nhất là, điều tra rõ ràng người đàn ông này là ai.

Hắn lớn thế này chưa có ai dám đối xử với hắn như vậy!

Kết quả điều tra làm cho hắn có chút kinh ngạc, Phương Thành không có bối cảnh gì đặc biệt lớn, anh ta không phải người của nước M, anh ở lại nước M để học tập cộng thêm khởi nghiệp.

Van Erkin càng hiểu sâu càng cảm thấy thú vị, Phương Thành này nhìn tuổi còn trẻ, còn rất có năng lực, công ty phát triển cũng không tệ lắm.

Lúc trước cha của Van Erkin muốn hắn kiềm chế tính phóng đãng rồi vào công ty nhà mình làm việc, nhưng hắn không đi, cảm thấy không có ý nghĩa.

Hiện tại tốt rồi, hắn cảm thấy muốn cùng Phương Thành đọ sức.

Anh ta không phải nói hắn là kẻ vô dụng sao? Hắn cũng muốn thành lập một công ty, muốn để Phương Thành xem hắn có phải là kẻ vô dụng hay không.

Vốn dĩ Van Erkin mở công ty chỉ là hứng thứ nhất thời, kết quả thật sự lao vào công việc mới phát hiện, thì ra thương trường thú vị như vậy, cho nên dần dần hắn cũng thật sự chuyên tâm làm việc.

Chẳng qua trong lòng hắn vẫn luôn có một ý niệm, chính là muốn Phương Thành thừa nhận hắn ưu tú.

Hắn muốn áp bức Phương Thành, làm cho Phương Thành nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Công ty của Van Erkin vẫn luôn cạnh tranh với công ty của Phương Thành, hai công ty tranh đấu rất khốc liệt.

Van Erkin vẫn luôn cảm thấy bản thân có cảm giác rất kỳ quái với Phương Thành.

Phương Thành đối với hắn mà nói là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, nhưng hắn hết thật sự lại không muốn để cho Phương Thành chịu ấm ức gì.

Hắn chỉ muốn nhìn Phương Thành cúi đầu trước hắn.

Phương Thành nhìn Van Erkin đi tới trước mặt chặn đường của mình, vì thế đen mặt nhìn Van Erkin: “Thế nào? Tên ngốc màu vàng, có chuyện gì à?”

Van Erkin nghe thấy Phương Thành lại kêu hắn là tên ngốc màu vàng, khóe miệng giật giật.

Phương Thành này, đối với người khác nho nhã lễ độ, nhưng đối với hắn lại không có lời tốt.

Van Erkin duy trì hình tượng tao nhã tự tin của mình, nhìn Phương Thành mang vẻ mặt không muốn để ý đến mình cười nói: “Giám đốc Phương, tại sao anh luôn đối chọi gay gắt với tôi như vậy? Mặc dù hai công ty của chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nhưng cùng đều ở trên thương trường vô tình, tôi luôn luôn cảm giác tinh tinh tương tích(*) thân thiết cùng cảnh ngộ với anh.”

(*)Tinh tinh tương tích [惺惺相惜] : Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.

Phương Thành kiềm chế xung động muốn trợn trắng mắt, nhìn Van Erkin tức giận nói: “Vậy à? Mày bây giờ học ít thành ngữ, chẳng qua thành ngữ tinh tinh tương tích này, không thích hợp hình dung hai chúng ta.”

Van Erkin cười, đến gần Phương Thành, ánh mắt trở nên có chút ái muội: “Thế à? Tinh tinh tương tích không thích hợp? Chẳng lẽ anh muốn đổi thành lưỡng tình tương duyệt(*)?”

(*)Lưỡng tình tương duyệt [两情相悦]: hình dung song phương đều có tình cảm với nhau.

Phương Thành không nói gì nữa, con công khổng tước này thật sự lúc nào cũng đang động dục.
« Chương TrướcChương Tiếp »