- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật
- Chương 52
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật
Chương 52
Trong phòng yến hội, Chiêm Hành và Phương Thành cùng nhau chào hỏi rất nhiều người quen, lại bắt chuyện một hồi.
Đang lúc Chiêm Hành tán gẫu với một người xong, Chiêm Hành vừa định tạm nghỉ, chợt nghe phía sau mình truyền đến một trận cười lạnh.
Tiếng cười này rất quen thuộc, sau đó người nọ đi tới trước mặt Chiêm Hành, Chiêm Hành không chút bất ngờ, là Chiêm Tri Hành.
Chiêm Tri Hành một thân âu phục giá trị không nhỏ, lại cố ý làm kiểu tóc, cả người nhìn anh tuấn tiêu sái.
Anh ta vốn đã có một đôi mắt hàm tình, khi bày ra nụ cười lễ phép, sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác rất dịu dàng.
Chẳng qua sau khi anh ta nhìn thấy Chiêm Hành, trên khuôn mặt giống như gió xuân ôn hoà kia, tất cả đều không thể giấu được sự ác ý và trào phúng. Giống như là từ một ngày xuân ấm áp, đột nhiên biến thành mùa đông tháng chạp lạnh lẽo, làm cho người ta vô cùng kinh hãi.
“Ôi, mày cũng ở đây.” Tay trái Chiêm Tri Hành cắm vào trong túi quần tây, tay phải bưng một ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, chậm rãi đi đến trước mặt Chiêm Hành, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ngưỡng cửa nhà họ Phùng cũng quá thấp, người nào cũng có thể tiến vào.”
Sắc mặt Phương Thành có chút tức giận, anh ta bạn của Chiêm Hành, đối với chuyện của Chiêm Hành rất hiểu rõ.
Chiêm Tri Hành này khi Chiêm Hành còn đang ở nhà họ Chiêm, đối với Chiêm Hành có thái độ gì, làm chuyện gì, anh ta biết rất rõ ràng.
Người anh ta ghét nhất chính là Chiêm Tri Hành, nếu không phải hiện tại nơi này không thích hợp, anh ta đã muốn tháo kính mắng người.
Chiêm Hành biết Phương Thành có tính cách thế nào.
Phương Thành bề ngoài đeo một cặp kính, khuôn mặt mỉm cười, bộ dạng nhã nhặn tinh anh, kì thực mắng người ta miệng rất độc.
Người khác ở nước ngoài đều học nói được tiếng Anh lưu loát, cũng không biết Phương Thành là cái gì, còn học được một đống từ ngữ chửi bới.
Chiêm Hành xưa nay luôn là người không thích gây thêm phiền toái cho người ta, hơn nữa hiện tại còn đang ở nhà họ Phùng, khắp nơi đều là tai mắt, cho nên anh không muốn để Phương Thành và Chiêm Tri Hành xảy ra xung đột.
Chiêm Hành lạnh nhạt nhìn Phương Thành một cái, ý là kêu Phương Thành đừng tức giận.
Phương Thành thấy ánh mắt lạnh nhạt của Chiêm Hành, cứng rắn đè nén cơn giận trong lòng mình.
Chiêm Tri Hành nhìn Chiêm Hành không để ý tới anh ta, trong lòng khó chịu, ác ý trong mắt càng sâu, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: “Mày ở thành phố Minh có địa vị gì? Dựa vào cái gì mà vào đây? Chẳng lẽ dựa vào đôi chân tàn phế này của mày?”
Chiêm Hành đối với lời nói trào phúng của Chiêm Tri Hành dường như không có bất kỳ phản ứng gì, vẻ mặt lạnh nhạt như trước ngồi im trên xe lăn.
Bộ dạng bình tĩnh trầm ổn này của Chiêm Hành càng tôn lên vẻ hùng hổ dọa người của Chiêm Tri Hành.
Bộ dạng này của Chiêm Hành ở trong mắt Chiêm Tri Hành chính là duy ngã độc tôn, không coi ai ra gì.
Anh ta ghét nhất chính là bộ dạng kiêu ngạo này của Chiêm Hành.
Rõ ràng chính là một phế vật đứng cũng không đứng được, còn giả bộ cao ngạo gì đó. Chiêm Hành ở trong mắt anh ta, nên có bộ dạng nằm sấp trên mặt đất khóc rống lên, hèn mọn đến cực điểm.
Chiêm Tri Hành vẫn không muốn buông tha Chiêm Hành.
Anh từ trước đến nay đã ngang ngược quen rồi, tuy rằng hiện tại còn ở địa bàn nhà họ Phùng, nhưng anh ta vẫn nhịn không được sự kiêu ngạo ương ngạnh của mình, mở miệng mắng: “Hiện tại nhà họ Phùng nuôi chó, ánh mắt càng ngày càng tệ, loại người nào cũng đều có thể tiến vào.”
Chiêm Hành chú ý tới, cách bọn họ không xa có một nhân viên phục vụ đã nghe thấy lời Chiêm Tri Hành nói, bước chân hơi dừng lại, sau đó lại rất nhanh khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.
Chiêm Hành biết, loại người có địa vị như nhà họ Phùng, làm sao có thể để những người bình thường làm nhân viên phục vụ trong phòng yến hội hôm nay, tất nhiên tất cả đều là thủ hạ của nhà họ Phùng.
Phòng yến hội hôm nay, bất kể là nhiều hay ít, chỉ cần mở mồm nói chuyện, những lời này sau đó, nhất định sẽ từ trong miệng của những người này truyền đến lỗ tai Phùng Hải.
Ánh mắt Chiêm Hành tối sầm lại.
Chiêm Tri Hành muốn mất mặt cũng được, nhưng anh không thể để cho hắn liên lụy đến Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân, dù sao bọn họ có ân dưỡng dục với anh.
Về tình về lý, anh cũng không thể mặc kệ Chiêm Tri Hành tiếp tục nói năng không có cấm kị.
Chiêm Hành nhìn về phía Phương Thành, giọng điệu lạnh nhạt: “Cho nó một tấm danh thϊếp của em, có chuyện gì có thể gọi điện thoại nói với em.”
Chiêm Hành nói xong không ở lại nữa, tự mình chuyển động xe lăn rời đi, từ đầu đến cuối đều không nói với Chiêm Tri Hành một câu.
Chiêm Tri Hành trong lòng tức giận, đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Phương Thành mang vẻ mặt lạnh lùng đi tới, sau đó đem một tấm danh thϊếp, nhét vào trong túi áo khoác tây của anh ta.
Phương Thành cố nén cảm xúc muốn mắng người, lạnh lùng nói với Chiêm Tri Hành: “Em trai à, nói ít đi, đọc sách nhiều hơn.”
Nói xong, Phương Thành cũng rời đi, để lại một mình Chiêm Tri Hành với vẻ mặt phẫn nộ.
Chiêm Tri Hành từ trong túi trước ngực, lấy ra tấm danh thϊếp của Phương Thành vừa nhét vào, vốn định tùy ý liếc mắt một cái thì vứt đi, kết quả vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Chairman and Chief Executive Officer đầu tư Hằng Dương Chiêm Hành.
Gân xanh trên trán Chiêm Tri Hành nổi lên, nắm chặt tấm danh thϊếp kia thành một đống trong lòng bàn tay.
Chiêm Hành từ khi nào có công ty? Còn là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành?
Anh ta dựa cái gì có thể mở công ty? Anh ta dựa vào cái gì có thể có một công ty trước mình?
Một người đạo đức giả như hắn ta… Cần phải cả đời nát bét trong bùn!
Trên đời này, người anh ta ghét nhất chính là Chiêm Hành, người chướng mắt nhất chính là Chiêm Hành!
Rõ ràng bằng tuổi nhau, lúc anh ta cả ngày bị cha mẹ mắng Chiêm Hành lại cao cao tại thượng làm thiếu gia nhà họ Chiêm, hưởng thụ sự hâm mộ và sùng bái của mọi người.
Rõ ràng tất cả mọi thứ của hắn đều là của anh, Chiêm Hành chỉ là một phế vật tu hú đẻ nhờ mà thôi!
Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ hắn? Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều học hỏi từ hắn? Dựa vào cái gì hắn có thể trở thành con nhà người ta trong miệng tất cả các bậc phụ huynh?
Rõ ràng là tên tàn phế, nhưng khi người khác nhắc tới hắn, sẽ mang theo giọng điệu đáng tiếc, nói hắn ưu tú cỡ nào.
Bọn họ đều nên giống như tất cả các bạn học trong trường, mỗi lần nhắc tới Chiêm Hành, đều là ánh mắt đầy ghét bỏ, ngữ khí trào phúng!
Dựa vào cái gì hắn đã người tàn phế lại có người còn thích hắn?
Giống như Đường Cận.
Tại sao Đường Cận lại thích hắn? Vì sao lại thích kẻ tàn phế mà không liếc mắt nhìn anh một cái!
Rõ ràng người nên được người khác khen ngợi chính là anh! Rõ ràng đứa con của trời là anh! Rõ ràng anh mới là thiếu gia chân chính của nhà họ Chiêm!
Chiêm Tri Hành cắn răng keng két, trong mắt đầy sự không cam.
Không phải chỉ là một công ty sao, Chiêm Hành có thể mở, anh khẳng định cũng có thể mở, hơn nữa còn mạnh hơn Chiêm Hành!
Chiêm Tri Hành ngửa đầu, uống hết rượu vang đỏ trong ly, trên mặt lộ ra nụ cười quyết tâm giành chiến thắng.
Chiêm Tri Hành ở trong lòng Phương Thành chính là tên ngốc nghếch số hai, vừa rồi anh ta quả thực đã bị tên ngốc Chiêm Tri Hành chọc tức.
Kết quả không ngờ tới, ngay trước mặt lại để cho anh ta gặp được tên ngốc nghếch số một trong lòng anh.
Tên ngốc nghếch số một trong lòng anh ta chính là người đàn ông lai tóc vàng giống như khổng tước trước mặt Van Erkin.
Tại sao anh ta nghĩ Van Erkin là một kẻ ngốc còn đứng số một?
Bởi vì tên ngốc này lại muốn theo đuổi mình?
Phương Thành gặp Van Erkin, ánh mặt ghét bỏ đến đôi mắt kính cũng không thể chê giấu được, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhã nhặn có hàm dưỡng được bao bên ngoài, khinh khỉnh một cái chuẩn bị rời đi.
Kết quả Van Erkin lại không buông tha anh ta trực tiếp chắn ở trước mặt.
Van Erkin đối với việc gặp Phương Thành tại gia yến nhà họ Phùng không có gì bất ngờ.
Phương Thành quả thật là người có năng lực, nhưng Van Erkin cũng biết bên trong anh là người thế nào.
Bề ngoài nhìn vừa đẹp vừa nhã nhặn, bên trong lại là một người hùng hổ bức người. Miệng đặc biệt độc, mắng người rất có phương pháp.
Mà con người này, hắn làm như thế nào cũng không chiếm được, cố gắng như thế nào hình như đều không lọt vào mắt anh ta, cho nên có sức hấp dẫn rất lớn với hắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật
- Chương 52