Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phùng Lâm đi tới trước mặt Đường Cận, trên mặt mang theo nụ cười: “Đến đây khi nào?”

Đường Cận nhàn nhạt nói: “Vừa đến không bao lâu.”

Đường Triết ở một bên nhìn thấy Phùng Xuyên, nhướng mày: “Anh tới làm gì vậy?”

Phùng Xuyên nghe thấy Đường Triết nói, vẻ mặt vốn thâm trầm hình như xuất hiện một vết nứt.

Giống như là muốn đem cảm xúc, biểu cảm thật sự đang cất giấu thổ lộ ra, kết quả anh ta hình như đột nhiên ý thức được trường hợp hiện tại, lại cứng rắn thu hồi.

“Ngươi đừng quên, đây chính là nhà tôi.”

Lúc Phùng Xuyên nói những lời này, tận lực làm cho âm thanh của mình nghe rất trầm ổn, nhưng mặc dù như thế, Phùng Xuyên nói những lời này vẫn loáng thoáng có thể nghe ra cảm giác kiêu ngạo.

Đường Cận:… Có vẻ như có một chút phù hợp rồi…

Ánh mắt Phùng Lâm nhìn Đường Triết có chút kinh ngạc, hỏi Đường Cận: “Hai người bọn họ quen nhau?”

Đường Cận gật gật đầu: “Ừm.”

Đường Triết nghe vậy phản bác: “Tôi và anh ta không quen biết.”

Nói xong, Đường Triết lườm Phùng Xuyên một cái rồi đi thẳng, giống như vô cùng không hi vọng có quan hệ gì với Phùng Xuyên.

Phùng Xuyên thấy thế mặt tối sầm, trực tiếp đuổi theo, hai người đã đi xa.

Phùng Lâm nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt mang theo nụ cười ý vị sâu xa: “Thái độ của anh trai cô đối với anh tôi rất thú vị.”

Đường Cận nghe vậy không thèm để ý: “Đúng, có chút tránh không kịp.”

Phùng Lâm nở nụ cười: “Nào biết rằng anh trai cô càng tránh né như vậy, anh ta lại càng có hứng thú.”

Đường Cận khó hiểu: “Thế nào, anh trai anh còn có sở thích này? Thích người khác lạnh lùng với mình?”

Phùng Lâm lắc đầu, ý cười trong mắt dường như mang theo một chút chua xót: “Không phải, anh ta quá cô đơn.”

Đường Cận nghe vậy không trả lời, nếu còn tiếp tục đề tài này thì có chút can dự quá sâu? Cho nên Đường Cận thức thời không hỏi nữa.

Phùng Lâm thu hồi ánh mắt, thấy Đường Cận không tiếp tục hỏi sâu, ánh mắt nhìn về phía Đường Cận hơi có chút bất ngờ, chẳng qua sự bất ngờ kia rất nhanh liền biến mất.

“Cô còn nhớ nữ sinh lúc trước quay lén cô ở trường của các người không?” Phùng Lâm không tiếp tục đề tài trước đó, đột nhiên hỏi.

Đường Cận vừa nghe đến Giản An An, khẽ nhíu mày: “Nhớ, sao vậy?”

Phùng Lâm nói, “Không sao, yến hội hôm nay cô ấy cũng tới.”

Đường Cận kinh ngạc.

Tuy rằng cô biết hiện tại Giản An An tham gia một chương trình game show, nhưng với thành tích này hẳn là vẫn chưa có tư cách đến dự gia yến của nhà họ Phùng đâu?

Phùng Lâm giống như biết Đường Cận đang suy nghĩ cái gì, cười nói: “Cô ấy không được mời tới, mà là đi theo với một người.”

Phùng Lâm nói xong ánh mắt ra hiệu đến một hướng, bảo Đường Cận nhìn.

Đường Cận nhìn theo ánh mắt chỉ dẫn của Phùng Lâm, quả nhiên ở trong đám đông cách đó không xa nhìn thấy Giản An An.

Trên mặt Giản An An trang điểm tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ôn hòa, thanh thuần.

Cô ta mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, lễ phục màu hồng kia càng tôn lên làn da trắng nõn của cô ta, cả người càng trông mềm mại hơn.

Đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông dáng người cao ráo, lúc này tay cô ta đang khoác lên cánh tay người đàn ông kia, hai người trông có vẻ thân mật.

Đường Cận đánh giá người đàn ông kia, người đàn ông kia mặc một thân âu phục màu xanh đậm, bưng ly rượu, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện đang nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Giản An An bên cạnh, giống như là đang giới thiệu.

Người đàn ông kia nhìn Giản An An với nụ cười dịu dàng trong mắt, xem ra rất hài lòng với Giản An An, hơn nữa có chút động tâm với Giản An An.

Đường Cận nhìn người đàn ông kia trong một lúc, sao cảm thấy người đàn ông kia hình như nhìn có chút quen mắt?

Lúc này, Giản An An hình như nhận ra tầm mắt Đường Cận, lại quay đầu nhìn thẳng vào Đường Cận.

Giản An An nhìn thấy Đường Cận, sau đó lại nhìn thấy Phùng Lâm bên cạnh Đường Cận, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại biến mất không thấy, vô cùng khéo léo nở nụ cười trang nhã về phía Đường Cận cùng Phùng Lâm, đầy đủ lễ nghĩa.

Người đàn ông bên cạnh Giản An An nhận ra động tác của Giản An An, sau đó cũng nhìn thấy Đường Cận và Phùng Lâm, tiếp đó nói với người trước mặt một tiếng rồi dẫn Giản An An đi về phía Đường Cận và Phùng Lâm.

Người đàn ông kia đi tới trước mặt hai người, không xem Đường Cận là người ngoài cười cười, nói: “Hiệp nữ, chúng ta lại gặp mặt.”

Đường Cận nhìn người đàn ông kia, nghi hoặc nói: “Chúng ta quen biết nhau?”

Người đàn ông kia nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, Phùng Lâm không nhịn được nở nụ cười, mở miệng nói với Đường Cận: “Hắn ta là Trương Tề.”

Đường Cận nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó rất thành thật lắc đầu: “Không quen biết.”

Đường Cận nhìn thấy vô cùng rõ ràng khóe miệng người đàn ông trước mặt đang giật giật.

Phùng Lâm không nhịn được cười ra tiếng: “Chính là tên tóc đỏ.”

Phùng Lâm vừa nói như vậy, Đường Cận liền nhớ tới, gật đầu nói: “Vừa nói như vậy tôi đã nhớ tới, thì ra là cậu.”

Trương Tề: … Chỉ trách kiểu tóc lúc trước của tôi quá cool ngầu rồi …

Đường Cận cẩn thận nhìn Trương Tề, chân thành nói: “Nói thật, bây giờ màu tóc của cậu không tệ.”

Bộ dạng của Trương Tề vốn không khó coi, rất thanh tú, chính là mái tóc đỏ lúc trước trông quá mức phô trương, có chút không phù hợp với diện mạo của hắn, hiện tại hắn nhuộm lại mái tóc thành màu đen, giá trị nhan sắc hình như lại được tăng cao lên một đẳng cấp, hoàn toàn là một anh chàng đẹp trai có tinh thần, trẻ trung.

Trương Tề giật giật khóe miệng: “…. Cám ơn.”

Giản An An ở một bên nhìn về phía Đường Cận, ôn hòa cười nói: “Cận Cận, đã lâu không gặp, gần đây cậu có khỏe không?”

Đường Cận gật gật đầu, giọng điệu lạnh xuống: “Rất khỏe.”

Giản An An nghe vậy giống như yên tâm hơn, nói: “Vậy là tốt rồi. Khoảng thời gian trước tôi xem trên hot search, thấy rất nhiều người đang mắng cậu, còn sợ tâm tình cậu không tốt.”

Đường Cận trong lòng ha ha một tiếng, trên mặt không lộ ra: “Vậy à, phiền cậu lo lắng rồi. Những người đó mắng người lấy tiền mua vai diễn, không phải tôi, cho nên tôi không có để ý. Hơn nữa tôi rất vô tư, những dư luận trên mạng không ảnh hưởng đến tôi được.”

Giản An An nghe vậy đôi mắt trầm xuống, mở miệng nói: “Vậy rất tốt, hy vọng cậu có thể mãi mãi vô tư như vậy, sẽ không bị bất cứ kẻ nào ảnh hưởng đến cậu.”

Đường Cận nghe vậy nhìn về phía Giản An An, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Cô không biết Giản An An nói lời này là ám chỉ cái gì, nhưng cô có thể khẳng định, nhất định không phải chuyện tốt gì.

Trương Tề và Phùng Lâm lại nói mấy câu, sau đó lại mang theo Giản An An đi nơi khác xã giao.

Đường Cận nhìn bóng lưng Giản An An rời đi, hỏi Phùng Lâm bên cạnh: “Cô ấy quen Trương Tề từ khi nào vậy?”

Phùng Lâm nói: “Hai người bọn họ quen nhau một thời gian rồi. Cô gái tên cái gì An đó, gần đây không phải tham gia một chương trình game show rất hot sao? Tài nguyên này chính là Trương Tề đưa cho cô ấy.”

Đường Cận gật gật đầu: “Thì ra là như thế.”

Phùng Lâm tiếp tục nói: “Trương Tề và nhà chúng tôi có một ít quan hệ họ hàng, nhà hắn ta cũng có một ít thế lực ở thành phố Minh, cho nên có thể giới thiệu cho cô ấy một ít tài nguyên trong giới giải trí.”

Đường Cận nghe vậy nhìn về phía Phùng Lâm nói: “Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, giống như trong giai đoạn ám muội?”

Phùng Lâm nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà giai đoạn ám muội. Đối với tên tiểu tử ngốc Trương Tề kia mà nói là giai đoạn ám muội tình yêu chưa chín, đối với cô gái kia mà nói là giai đoạn lợi dụng ngắn ngủi thôi.”

Đường Cận nghe vậy nhướng mày, ánh mắt có chút bất ngờ nhìn về phía Phùng Lâm, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »