Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diễn xuất của Giản An An tuy không tính quá tốt, nhưng cũng không đến mức quá kém, Bành Hoa Xương đối với chuyện này cũng rất hài lòng.

Đoạn phim do Giản An An thủ vai tổng cộng mất ba ngày để hoàn thành toàn bộ, mà vài ngày sau khi Giản An An kết thúc, nhân vật Đại Quỳnh của Đường Cận cũng sắp hoàn thành.

Bộ phim chiếu mạng này trước khi Đường Cận tới cũng đã quay một đoạn thời gian, cho nên đi đôi với với việc nhân vật Đại Quỳnh của Đường Cận hoàn thành, bộ phim “Quân biết lòng ta” này cũng sắp đóng máy.

Cảnh diễn cuối cùng của Đại Quỳnh là một cảnh lớn.

Đại Quỳnh dẫn binh trên chiến trường chiến đấu liều mạng với kẻ địch, binh lực đối phương không địch lại, cuối cùng đại bại trước triều Giang.

Mà cả người Đại Quỳnh cũng đã đẫm máu, vết thương rất nặng.

Hiện tại Đại Quỳnh đã thế suy sức yếu, kiên cường chống đỡ hơi thở cuối cùng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía vương đô triều Giang.

Cô ấy một thân khôi giáp máu tươi đầm đìa, thân thể đứng trong núi thây biển máu trông có vẻ yếu ớt.

Có thể là cô ấy sắp chống đỡ không nổi, nhìn bóng dáng trước nay dường như rất mạnh mẽ vậy mà lộ ra một phần yếu đuối.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy dính bụi bặm và máu, cô ấy trông có vẻ chật vật, nhưng đôi mắt tràn đầy khí khái anh hùng của cô lại cực sáng.

Về công, cô ấy thân là đại tướng quân triều Giang dẫn binh ra trận, cô ấy dùng thân thể và sinh mệnh của mình bảo vệ lãnh thổ triều Giang, bảo vệ dân chúng triều Giang! Cô ấy từ nhỏ đã lập chí vì giang sơn triều Giang không tiếc xương máu…

Cô ấy đã làm được.

Về tư, người trong lòng cô ấy là cửu ngũ chí tôn, cô ấy muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ hắn, bảo vệ hắn ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế triều Giang, để cho hắn có thể ngồi an tâm, ngồi yên tâm…

Cô ấy cũng đã làm điều đó.

Kẻ địch đã bại, hậu hoạn của triều Giang đã diệt, về sau hắn cũng có thể an tâm.

Đại Quỳnh cả đời này, phần lớn thời gian đều nghiêm túc không nói cười tuỳ tiện, nhưng hiện tại cô ấy đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười vừa tươi sáng vừa đẹp, trong bối cảnh thi thể trải dài khắp nơi, tựa như một đóa hoa trắng nở rộ, trắng tinh, sáng ngời.

Cô ấy nhìn về phương hướng vương đô triều Giang, trong đôi mắt sáng ngời, có tình yêu nồng nàng không tan được, trong tình ý nồng đậm kia còn có một chút không cam lòng.

Đột nhiên, tất cả những tình ý mãnh liệt đó đều biến mất, còn lại cũng chỉ có sự nhẹ nhõm giải thoát, thanh thản.

Cô ấy rốt cục chống đỡ không nổi, trường đao rơi xuống đất, thân thể yếu ớt kia theo đó ngã xuống, lần ngã xuống này, không còn đứng lên được nữa.

Trong hoàng cung triều Giang, dịch sứ (*) tám trăm dặm tốc hành mang theo sự kích động đi vào ngự thư phòng, cung kính quỳ một gối trên mặt đất, vui sướиɠ nói: “Hồi Hoàng thượng, biên quan truyền đến tin đại thắng! Quân ta đã đánh bại kẻ địch, đã nộp thư đầu hàng, tự nguyện cắt đất cầu hòa, quân ta vài ngày nữa sẽ khải hoàn hồi triều!”

(*)dịch sứ [驿使]: Người vận chuyển văn thư cho triều đình cổ đại.

Giang Kiến Thanh nghe vậy sắc mặt vui vẻ, anh biết Đại Quỳnh sẽ không làm anh thất vọng.

Giang Kiến Thanh trong lòng vui sướиɠ, nhưng thân là hoàng đế triều Giang, hắn sẽ không tùy tiện biểu hiện ra cảm xúc chân chính của mình.

Giang Kiến Thanh sắc mặt trấn định bưng chén trà trong tay lên, âm thanh uy nghiêm: “Nói cho Đại Quỳnh, cô ấy có thể không cần chờ đại quân, để cho cô ấy trở về triều trước phục mệnh, trẫm ban thưởng hậu hĩnh.”

Dịch sứ kia nghe vậy sắc mặt trầm xuống, cúi đầu đau đớn nói: “Hồi Hoàng thượng, Đại đại tướng quân trọng thương không chữa, đã… Hi sinh vì quốc gia rồi.”

Choang một tiếng, chén trà vàng sáng rơi xuống dưới mặt đất, tiếng vỡ vụn vang lên.

Dịch sứ lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu nằm sấp trên mặt đất, không dám hé răng.

Hồi lâu, trong ngự thư phòng mới truyền đến âm thanh của Giang Kiến Thanh. Chỉ là âm thanh nghe không có lực như lúc trước, lại nghe có chút run rẩy và vô lực.

“Thi thể của Đại Quỳnh nhất định phải còn nguyên vẹn không tổn hao gì vận chuyển về vương đô cho trẫm, xảy ra sơ suất gì, gϊếŧ không tha.”

…………

Bộ phim “Quân biết lòng ta” này rốt cục viên mãn đóng máy! Kế tiếp là dựng phim còn có kiểm duyệt, không có xảy ra bất ngờ gì, đại khái quý III năm nay có thể phát sóng.

Bành Hoa Xương đặt phòng riêng tại nhà hàng gần phim trường, chuẩn bị để mọi người cùng nhau ăn một bữa!

Lúc trước Giản An An quay xong phân cảnh của mình thì vội vàng rời đi, cũng không biết gấp đi làm gì.

Đường Cận gửi tin nhắn cho cô ta nói chuyện về tiệc đóng máy, cô ta nói có việc không thể đến, Đường Cận cũng không quan tâm nữa.

Đường Cận nhanh chóng ăn xong bữa tiệc đóng máy thì chuẩn bị về nhà.

Trong khoảng thời gian này vẫn luôn quay phim, hiện tại đã quay xong, có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó phải bắt đầu suy nghĩ xem là ký hợp đồng với một công ty nào đó, hay là tìm người đại diện.

Chủ yếu nhất là hôm nay cô đóng máy, cho nên lát nữa cô muốn đi tìm Chiêm Hành, nói cho anh biết tin tức này.

Đường Cận chào hỏi Bành Hoa Xương còn có nhân viên công tác, sau đó bảo Tống ca đưa cô đi Phong Bạn Văn Liễu.

Vừa đến cửa tiểu khu, Đường Cận lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chiêm Hành, hỏi anh có ở nhà hay không, sau đó từ cửa sổ xe nhìn thấy Chiêm Hành.

Chiêm Hành ngồi trên xe lăn, phía sau anh có một người đàn ông mặc một thân âu phục màu xám, người cao chân dài.

Người đàn ông âu phục kia bộ dạng cũng không tệ lắm, khuôn mặt thanh tú, còn đeo một cặp kính mắt vàng kim, cả người thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn.

Hai người bọn họ hình như vừa mới từ bên ngoài trở về, xem ra bọn họ rất thân thiết.

Người đàn ông âu phục kia đẩy Chiêm Hành vừa đi vào tiểu khu Phong Bạn Văn Liễu, vừa nói gì đó với Chiêm Hành.

Chiêm Hành thỉnh thoảng sẽ mở miệng trả lời hắn hai câu, nhưng phần lớn thời gian vẫn rũ mắt chăm chú nghe người đàn ông mặc âu phục kia nói.

Tuy nói Chiêm Hành thoạt nhìn vẫn luôn lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng Đường Cận vẫn có thể cảm giác được Chiêm Hành ở cùng người đàn ông mặc âu phục này rất thả lỏng, so với ở nhà họ Chiêm thoạt nhìn còn thoải mái hơn.

Đường Cận buông điện thoại xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Chiêm Hành cùng người đàn ông mặc âu phục kia đi vào tiểu khu.

Người kia khẳng định là bạn của Chiêm Hành.

Chiêm Hành của cô có bạn, thật sự là quá tốt, như vậy sẽ không cô đơn nữa.

Sau khi bóng dáng Chiêm Hành và người đàn ông âu phục kia biến mất trong tầm mắt Đường Cận, Đường Cận mới quay đầu nói với Tống ca: “Đi thôi, về nhà.”

…………

Đường Cận nằm ở nhà một tuần. Mỗi ngày ngoại trừ ăn là ngủ, ngoại trừ ngủ là ăn.

Sau đó, thông báo nhập học đại học của Đường Cận đến.

Trên bàn cơm, Đường Học Sơn và Chu Hi nhìn thư trúng tuyển của Đường Cận xúc động: “Haizz, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhớ lúc trước con còn là đứa bé nằm trong ngực chúng ta, hiện tại trong chớp mắt sắp học đại học.”

Đường Triết nghe vậy gật gật đầu: “Đúng vậy, anh nhớ lúc nhỏ em thích đi theo sau mông anh nhất gọi anh trai bằng giọng trẻ em còn đang bú sữa, bây giờ lớn lên trở nên lạnh lùng, haiz, vẫn là khi còn bé đáng yêu.”

Đường Cận nghe vậy trừng mắt nhìn Đường Triết một cái, Đường Triết lập tức đổi giọng: “Bây giờ cũng đáng yêu! Bây giờ cũng đáng yêu!”

Đôi mắt tràn đầy sủng ái của Chu Hi nhìn Đường Triết và Đường Cận, sau đó nói: “Tiểu Cận, sau khi bộ phim chiếu mạng này của con quay xong kế tiếp con muốn làm cái gì?”

Đường Cận nghe vậy lắc đầu: “Dạ, nói thật con cũng không biết. Con không biết gì về giới giải trí, bây giờ con vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo.”

Chu Hi nói, “Theo mẹ nghĩ, phải giao cho người chuyên nghiệp phụ trách.”

Đường Học Sơn nghe vậy vô cùng đồng ý: “Anh cảm thấy em nói đúng, phải tìm người chuyên nghiệp phụ trách Tiểu Cận. Trước đây anh đã tìm hiểu qua một ít về phía điện ảnh và truyền hình, anh đang nghĩ có nên đầu tư cho Tiểu Cận quay trước một bộ phim hay không?”

Đường Cận:……

Đường Triết ở một bên lắc đầu nói: “Bây giờ khoan hẳn quan tâm đến chuyện đầu tư vào điện ảnh và truyền hình, con cảm thấy trước tiên nên thành lập một phòng làm việc cho em gái, dùng để phụ trách riêng cho em gái.”

Chu Hi nghe vậy vỗ tay: “Ý nghĩ này rất tốt, lúc trước mẹ còn đang nghĩ có nên cho tiểu Cận ký hợp đồng với một công ty điện ảnh hay không. Bây giờ ngẫm lại, đó không phải kêu tiểu Cận của chúng ta làm việc cho người khác sao?”

Đường Cận nghe vậy cũng cẩn thận suy nghĩ một chút.

Cô cảm thấy Đường Triết nói rất đúng, cô hoàn toàn có thể thành lập một phòng làm việc của riêng mình.

Sau khi thành lập phòng làm việc, nếu cô gặp được diễn viên tiềm năng, cô còn có thể ký hợp đồng với họ. Hơn nữa như vậy, cô là bà chủ có thể có rất nhiều tiếng nói.

Bất kể đối việc với định vị hình tượng của bản thân hoặc là lựa chọn kịch bản trong tương lai, cô đều có rất nhiều tự do.

Quan trọng nhất là trong tương lai cô không nhất thiết phải phát triển trong giới giải trí, đến lúc đó cô còn có thể trực tiếp chuyển sang bên hậu trường.

Đường Cận nhìn về phía Đường Triết: “Anh, anh có hiểu biết về việc mở phòng làm việc không?”

Đường Triết gật gật đầu: “Xem như hiểu một chút, nếu em đồng ý thành lập phòng làm việc, chuyện này cứ giao cho anh, hoàn toàn không cần em bận tâm.”

Đường Cận nghe vậy yên tâm: “Vâng ạ, vất vả cho anh rồi.”

Đường Triết nghe vậy xua tay, khuôn mặt nở nụ cười cưng chiều: “Cái gì mà vất vả, vì em gái nhà mình, đáng chứ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »