Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Cận ăn xong điểm tâm liền chuồn mất, cô không có hứng thú tiếp tục ở nhà nghe Đường Triết chửi bới.

Mỗi diễn viên trong đoàn làm phim đều được sắp xếp, có thời gian quay phim riêng.

Lúc Đường Cận đến trường quay còn hơn một tiếng đồng hồ mới đến phần quay phim của cô, vì thế chậm rãi đi đến phòng trang điểm hóa trang.

Chờ cô trang điểm xong, thì phát hiện bầu không khí trên phim trường có chút kỳ quái.

Đường Cận nghi ngờ quan sát, sau đó như thường ngày tìm một chỗ có tầm nhìn tốt ngồi xổm xuống, chuẩn bị xem kịch bản.

Lúc này Đồng Thần đi tới.

Trên người Đồng Thần cũng đã mặc xong trang phục, trên mặt cũng trang điểm xong, xem ra vừa mới quay xong một bộ phận.

Đồng Thần đi tới bên cạnh Đường Cận, vô cùng bình dị, ôm vạt áo đến ngồi xổm bên cạnh Đường Cận.

Đường Cận giương mắt nhìn Đồng Thần: “Có việc gì?”

Đồng Thần tiến sát về phía Đường Cận một chút, hạ thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua cô không biết à?”

Đường Cận lắc đầu: “Không biết.”

Đồng Thần nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói: “Đêm qua sau khi cô tan ca, Điền Nhạc Nhạc chạy đi tìm đạo diễn Bành, sau đó ầm ĩ một trận với đạo diễn Bành diễn, trực tiếp bị đạo diễn Bành đuổi việc rồi.”

Đường Cận nghe vậy chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó thản nhiên nói: “Cô ấy bị đạo diễn Bành đuổi việc rồi? Vậy nhân vật Thái Hoàn trống rồi?”

Đồng Thần nghe vậy sửng sốt một chút: “A? Cô quan tâm đến chuyện này à? Tôi tưởng cô sẽ hỏi tôi về tình hình của Điền Nhạc Nhạc.”

Đường Cận khó hiểu: “Tại sao tôi phải quan tâm đến cô ấy? Cô ấy tự mình chạy đi tìm đạo diễn Bành cãi nhau, công việc cũng là do cô ấy tự mình làm mất, có gì phải quan tâm chứ?”

Đồng Thần gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý: “Cũng đúng. Tuy nhiên, nhân vật Thái Hoàn quả thật trống rồi, nhưng vốn dĩ phân cảnh của nhân vật Thái Hoàn này cũng không nhiều lắm, cho dù tìm một người khác quay lại cũng kịp. Vừa rồi tôi từ chỗ đạo diễn Bành trở về, nghe Lưu Giai Nguyệt hình như đang giới thiệu người đến diễn vai Thái Hoàn với đạo diễn Bành.”

Đường Cận nghe vậy nhướng mày, thì ra cô ta có chủ ý này.

Đường Cận suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Đồng Thần, lạnh nhạt nói: “Anh còn có việc gì không?”

Đồng Thần sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, không có, vậy tôi đi đây.”

Sau khi Đồng Thần rời đi, Đường Cận lấy điện thoại di động ra vào wechat, tìm wechat của Giản An An gửi cho cô ta một tin nhắn.

Giản An An lúc này đang ở trong một quán cà phê.

Cô ta về sau suy nghĩ kỹ càng, không thể đem toàn bộ hy vọng tiến vào giới giải trí chỉ đặt trên người Đường Cận, cho nên cô ta phải nhanh chóng hành động.

Điện thoại di động truyền đến âm báo wechat, Giản An An cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua.

【Đường Cận: gần đây tôi đang quay một bộ phim chiếu mạng, bên trong có một vai diễn, cậu có muốn diễn không? 】

Giản An An có chút kinh ngạc.

Từ thái độ không lạnh không nóng, lúc gần lúc xa của Đường Cận đối với cô ta, thật ra cô ta không có hy vọng quá lớn về việc Đường Cận có thể giúp cô ta giới thiệu vai diễn, bằng không hôm nay cũng sẽ không tới đây.

Kết quả cô ta không ngờ Đường Cận lại thật sự giới thiệu vai diễn cho cô ta.

Giản An An chỉ do dự một lát, sau đó vội vàng trả lời trên điện thoại di động.

【Giản An An: diễn, ở đâu? 】

Bên kia Đường Cận rất nhanh trả lời tin tức.

【Đường Cận: Cơ sở điện ảnh và truyền hình Thành Bắc. Trước buổi trưa lại đây thử vai, quá thời gian không chờ. 】

Giản An An nhìn địa chỉ Đường Cận gửi tới, không lập tức trả lời.

Đường Cận là đại tiểu thư, bộ phim bộ phim chiếu mạng mà cô ấy nguyện ý tham gia nhất định có đầu tư lớn, cho nên vai diễn cô ấy giới thiệu cho cô, khẳng định cũng sẽ không kém bao nhiêu.

Giản An An nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn từ tường thủy tinh của quán cà phê nhìn về phía quán bar đối diện.

Quán bar kia mở cửa 24/24, lúc này đúng lúc từ bên trong đi ra một nam sinh, nam sinh đó tóc đỏ rực rỡ chói mắt.

Nam sinh tóc đỏ đó lười biếng duỗi thắt lưng, xem ra là vừa mới tỉnh ngủ, cả đêm đều ở trong quán bar kia.

Đột nhiên cánh cửa quán bar mở ra, từ bên trong đi ra một nữ sinh ăn mặc hở hang.

Nữ sinh kia giống như không có xương, trực tiếp ôm lấy nam sinh tóc đỏ đó, dùng đôi gò bồng đảo kiêu ngạo lộ ra hơn phân nửa dùng sức ép vào cánh tay của nam sinh tóc đỏ đó.

Giản An An thấy thế có chút ghê tởm, khẽ nhíu mày, sau đó cầm lấy điện thoại di động lập tức nhắn tin cho Đường Cận.

Sau khi cô ta trả lời tin nhắn cho Đường Cận thì không tiếp tục ở quán cà phê, trực tiếp tính tiền rồi rời đi.

Hiện tại đã hơn chín giờ, cô ta còn phải thay một bộ quần áo mới có thể đi qua đó thử vai, chờ khi tới cơ sở điện ảnh và truyền hình Thành Bắc thời gian cũng gần đến.

Trước cửa quán bar, Trương Tề mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ sinh quấn quanh người hắn như rắn nước: “Chị hai, chị là ai vậy?”

Nữ sinh kia nghe vậy, ngừng lại cử chỉ vặn vẹo thân thể và dùng ngực của mình đè ép cánh tay Trương Tề, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn về phía Trương Tề, đột nhiên cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Mẹ kiếp! Anh là ai?”

Trương Tề không hiểu sao: “Cô bước ra liền lấy ôm tôi! Và với tôi như thế này! Như thế kia! Cô còn hỏi tôi là ai?”

Nữ sinh kia nghe vậy mặt lập tức đỏ lên, vội vàng buông Trương Tề ra: “Xin, xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”

Trong lúc nói chuyện, cửa quán bar phía sau mở ra, đi ra là một người đàn ông mặc áo vest màu đen.

Người đàn ông kia lộ ra làn da có hình xăm lớn, trong miệng ngậm điếu thuốc, đi đường nghiêng ngả, cũng có một mái tóc đỏ giống như Trương Tề.

Cô gái bên cạnh Trương Tề vừa nhìn thấy người nọ, vẻ mặt lập tức ngượng ngùng quấn lấy, âm thanh mềm nhũn đến chết người: “Ông xã ~~~”

Người đàn ông kia phun ra một hơi thuốc, hung hăng ôm cô gái vào trong ngực, lộ ra một nụ cười tự cho là rất ngông cuồng quyến rũ, hàm răng bị khói thuốc hun hơi vàng lộ ra: “Cục cưng ~ thì ra em ở đây, có phải đêm qua chồng không thỏa mãn em không? Em lại có thể dậy sớm như vậy.”

Trương Tề nghe giọng nói cực thấp(*) do người đàn ông kia cố ý phát ra, giống như trong cổ họng trải đường đá, làm màu đến mức làm da đầu hắn tê dại, trực tiếp trừng mắt như cái chuông đồng!

(*)[气泡音] hay vocal fry register là 1 loại giọng cực thấp, khi nói hoặc hát thì âm thanh phát ra cũng có tiếng giống như tiếng bong bóng.

Cô gái kia nghe vậy, vẻ mặt ngượng ngùng tựa vào người đàn ông kia, âm thanh cũng tựa như không thở nổi, màu mè làm da đầu người tê tái: “Ừ ~ ông xã ~ anh thật đáng ghét ~~~”

Sau đó hai người này một bên quên mình ôm ấp hôn hít, một bên rời đi.

Trương Tề tâm tình sa sút trong chốc lát, sau đó nhịn không được nâng tay sờ sờ mái tóc đỏ ngầu cool của mình giống hệt như người đàn ông vừa rồi, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hắn cảm thấy rằng đã đến lúc hắn thay đổi màu tóc của mình.

…………

【Giản An An: được. 】

Đường Cận nhìn tin nhắn trả lời của Giản An An, khóe miệng nhếch lên ý cười, sau đó nhìn về phía Lưu Giai Nguyệt đang trang điểm cách đó không xa.

Lưu Giai Nguyệt dường như cảm giác được ánh mắt Đường Cận, quay đầu nhìn về phía Đường Cận, sau đó cười.

Trên gương mặt thanh lệ của Lưu Giai Nguyệt vẫn là nụ cười dịu dàng bình thường, nhìn ôn nhu lại thân thiện.

Đường Cận thấy thế nhướng mày, cười nhạt với Lưu Giai Nguyệt, chỉ là ý cười kia lại không đạt tới đáy mắt, có chút chán nản.

Đường Cận thu hồi ánh mắt, sau đó cất điện thoại di động đứng dậy đi về phía Bành Hoa Xương.

Muốn lợi dụng cô để đạt lợi ích cho mình?

Mơ đi.

Bành Hoa Xương vừa quay xong mấy cảnh của Lưu Giai Nguyệt, lúc này đang chuẩn bị nghỉ ngơi, sau đó lại thấy Đường Cận đi tới.

Bành Hoa Xương có chút bất ngờ.

Trải qua khoảng thời gian quay phim này, ông ta đã biết tính cách của Đường Cận.

Đường Cận không phải là một người rất nhiệt tình, tính cách có chút lạnh nhạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »