Chương 3

Đường Cận mặt không chút thay đổi nhìn Chiêm Tri Hành một cái, sau đó yên lặng quay đầu lại.

Hiện tại đã biết thân phận của mình, cũng biết mục tiêu của mình, đó chính là cùng nữ chính cướp đàn ông!

Tiếp theo là vấn đề thực hành.

Đường Cận bởi vì Chiêm Hành sắp lật rách quyển sách “Để tôi yêu anh” rồi, cho nên Giản An An dùng phương pháp gì từng bước tới gần Chiêm Hành, làm thế nào từng chút từng chút đi vào trong lòng Chiêm Hành Đường Cận đều biết.

Nhưng Đường Cận cũng không muốn dùng phương pháp Giản An An, bởi vì…

Cô chướng mắt !!!

Hơn nữa cô không hiểu mạch não của Giản An An, bởi vì cô và Giản An An xung đột tam quan!

Đường Cận phải dùng phong cách của mình đuổi theo Chiêm Hành, dùng chân tâm và hành động của mình thu Chiêm Hành vào trong túi!

Đường Cận trong lòng nghĩ xong hết rồi, kế tiếp cô nên nhìn một chút khuôn mặt thật của nữ chính chúng ta.

Đường Cận ngồi ở vị trí giữa hàng đầu tiên, phía trước chính là bục giảng của giáo viên. Mà Giản An An ngồi ở hàng thứ ba, giữa Đường Cận và Giản An An cách một người bạn học.

Hiện tại các bạn học đều chăm chỉ đọc sách, giáo viên cũng đọc sách say mê, không có ai chú ý Đường Cận.

Đường Cận quay đầu lại nhìn vị trí Giản An An, cuối cùng nhìn thấy nữ chính của chúng ta.

Bộ dạng Giản An An cũng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt trong suốt, làm cho người ta có một loại cảm giác bình thản lại vô tội, cả người vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi, người con gái ngoan ngoãn, bộ dạng vô cùng thanh thuần.

Chỉ là lúc này biểu cảm cả người Giản An An có chút ngơ ngác, hai mắt vô thần.

Đường Cận biết, khẳng định là kiếp trước Giản An An sắp sống lại, hiện tại khẳng định đang hồi hồn.

Quả nhiên, không bao lâu sau, trong mắt Giản An An tất cả toàn là mơ màng, mờ mịt nhìn chằm chằm sách vở trên bàn một hồi, sau đó liền sốt ruột lục lọi tìm kiếm ở trong hộc bàn, tìm ra một cái gương nhỏ nhìn mặt mình trước.

Đường Cận thấy thế có chút tự thẹn không bằng.

Từ lúc cô xuyên đến đây còn chưa nghĩ đến việc tìm một tấm gương để xem mình trông như thế nào.

Chỉ thấy Giản An An chậm rãi buông cái gương nhỏ trong tay xuống, sau đó trong mắt xuất hiện niềm vui sướиɠ không thể tin được, thiếu chút nữa nhảy dựng lên hô to một tiếng: Bà đây sống lại rồi!

Sắc mặt Giản An An mừng như điên, gương mặt có chút điên cuồng, sau đó thấy cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chiêm Hành.

Bởi vì về góc độ, Đường Cận không nhìn thấy ánh mắt Giản An An lúc này nhìn Chiêm Hành như thế nào, nhưng Đường Cận có thể tưởng tượng ra, khẳng định phát ra ánh nhìn như sói thấy thịt.

Cô nhớ rõ trong nguyên văn sau khi Giản An An sống lại, nhìn Chiêm Hành lặng lẽ thề trong lòng, nói đời này nhất định sẽ không phụ Chiêm Hành, nhất định sẽ cố gắng yêu anh, lần này, để tôi yêu anh.

Đường Cận không khỏi trong lòng ha ha: Xin lỗi, sẽ không để cho cô thực hiện được. Còn để tôi yêu anh nữa? Con khỉ nó tiêu đề trực tiếp đổi lại cho tôi! Gọi: Đổi tôi yêu anh!!!

Giản An An nhìn về phía Chiêm Hành trong chốc lát, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía Chiêm Tri Hành.

Lúc này ánh mắt Giản An An nhìn về phía Chiêm Tri Hành là như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra, đó nhất định là hận không thể đem Chiêm Tri Hành băm dầm đến chết.

Đường Cận nghiêng người, dùng tay trái dựa vào đầu mình nhìn Giản An An.

Cô biết, chờ sau khi Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành đều tiếp nhận ánh mắt rửa tội của trọng sinh nữ chính chúng ta, kế tiếp nên đến lượt cô.

Cô đã bày ra tư thế chuẩn bị tắm rửa trong “ánh mắt tình yêu” tiếp theo của nữ chính Giản An An.

Quả nhiên, đầu Giản An An giật giật, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Cận.

Cô ta hiển nhiên là không nghĩ tới Đường Cận lại nhìn cô, trong lúc nhất thời sự oán giận và hận ý trong mắt không kịp thu lại, sau khi đối lại tầm mắt của Đường Cận thì hơi dừng lại.

Sau đó không hổ là nữ chính, rất nhanh đã đem ánh mắt oán giận kia thu lại, thay vào đó là một nụ cười thân thiết “chị em thâm tình”.

Chỉ thiết chút hét lên: Chị em tốt của tôi!

Đường Cận xuất phát từ lễ phép, cũng khẽ mỉm cười với Giản An An, chẳng qua trong nụ cười và ánh mắt của Đường Cận chứa đựng một vài thứ, cũng không biết nữ chính vô cùng thông minh của chúng ta có đọc được hay không.

Những thứ đó là…

Người đàn ông của cô? Xin lỗi, tôi muốn có.

Đường Cận quay đầu lại, không chuẩn bị cùng Giản An An tiếp tục trao đổi ánh mắt với nhau.

Đường Cận mở sách và bài tập trước mặt ra xem một chút, sau đó phát hiện… Thật nhàm chán.

Không phải cô phóng đại, cô đã học lớp thiếu niên từ nhỏ rồi đó! Mười tám tuổi đã bắt đầu học tiến sĩ! Và những cuốn sách này của cấp ba, ok! Cô đã học xong rồi đó! Không có thách thức!

Chẳng qua những cuốn sách và đề thi đầy thử thách cô cũng đã xem và làm gần như tất cả…

Đường Cận không khỏi khẽ thở dài ở trong lòng, ông trời bảo cô giả vờ, không thể không giả vờ, vô địch thì cô đơn cỡ nào…

Đường Cận ngẩng đầu nhìn đồng hồ phía trên bảng đen, phát hiện không lâu nữa sẽ đến giờ ăn cơm trưa.

Đường Cận vụиɠ ŧяộʍ nhìn giáo viên, thấy giáo viên trầm mê trong sách không cách nào tự kiềm chế, vì thế vụиɠ ŧяộʍ đùa nghịch điện thoại di động của ‘Đường Cận’ nguyên bản ở trong hộc bàn.

‘Đường Cận’ nguyên bản không đặt mật khẩu cho điện thoại di động của mình, toàn bộ đều là vân tay, điều này rất thuận tiện, Đường Cận cũng không cần đổi mật mã.

Đầu tiên Đường Cận điều chỉnh điện thoại thành im lặng, sau đó duyệt qua phần mềm trong điện thoại di động gốc một lần, thấy phần mềm chụp ảnh trong điện thoại rất nhiều, những thứ khác cũng không có gì.

Đường Cận bấm vào Weibo(*) xem một chút, thì thấy tên Weibo gốc gọi là Đường Cận, còn được chính thức chứng nhận, blogger nhan sắc…

(*)Weibo [微博]: phần mềm mạng xã hội của Trung Quốc, giống như Facebook.

Những Weibo do ‘Đường Cận’ nguyên bản đăng tải đều là ảnh của mình, phong cách chụp ảnh đều là nghiêm túc lạnh nhạt, lời văn phối cũng lạnh lùng.

Không hổ là nữ thần cao ngạo lạnh lùng.

Chẳng qua làm cho Đường Cận vui vẻ chính là bộ dạng nguyên bản giống y như đúc cô!

Đường Cận lại nhìn số lượng fan, ồ không ít, không ngờ có hơn một triệu!

Cũng không biết là fan thật hay là mua fan giả, chẳng qua khẳng định đều vì khuôn mặt này.

Đường Cận lại bấm vào Wechat(*), phong cách trong vòng bạn bè của Wechat cũng giống như Weibo, đi hướng cao ngạo lạnh lùng.

(*)Wechat: phần mềm trò chuyện trên mạng của Trung Quốc, giống như Zalo.

Wechat có không ít bạn bè, nhưng không có trò chuyện với nhiều người. Có mấy hộp thoại, nhìn lịch sử trò chuyện trong quá khứ của ‘Đường Cận’ nguyên bản vẫn luôn là điệu bộ lạnh lùng.

Ừm, thiết kế nhân vật này rất được, giảm bớt không ít phiền toái cho cô.

Dễ thấy nhất chính là Wechat của Chiêm Tri Hành.

‘Đường Cận’ nguyên bản lại có thể ghim Wechat của Chiêm Tri Hành lên đầu tiên?

Cũng đúng, trong nguyên văn ‘Đường Cận’ thích Chiêm Tri Hành. Chẳng qua ‘Đường Cận’ từ nhỏ đến lớn được cha mẹ và anh trai sủng ái, không thích biểu đạt suy nghĩ và cảm xúc của mình, thích để cho người khác chủ động một chút đi phát hiện, đi đoán, cho nên bình thường cô ta đối với Chiêm Tri Hành cũng lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng cô ta thích Chiêm Tri Hành là thật.

Đường Cận lật lại lịch sử trò chuyện, phần lớn đều là Chiêm Tri Hành chủ động gửi tin nhắn cho ‘Đường Cận’ nguyên bản nhiều hơn, ‘Đường Cận’ cũng chỉ ngẫu nhiên trả lời vài câu.

Đường Cận mặt không chút thay đổi xóa Wechat của Chiêm Tri Hành, sau đó tâm tình liền thoải mái.

Ai bảo Chiêm Tri Hành trong nguyên văn này luôn khi dễ Chiêm Hành của cô!

Đường Cận lật xem Wechat liên lạc, tìm được Wechat ghi chú là quản gia Trương, sau đó liền viết một đoạn gửi qua.

Cô bảo chú Trương trưa nay mang cơm tới cho cô, chay mặn phối hợp, phải cân bằng dinh dưỡng một chút. Ngoài ra bây giờ trời vẫn còn lạnh, nấu mang theo một phần canh gà để trong hộp giữ ấm, mang thêm hai bộ đồ ăn.

Chú Trương rất nhanh trả lời biết rồi, sẽ đúng giờ đưa cơm đến đây vào giờ nghỉ trưa.

Đường Cận làm xong chuyện muốn làm, bèn cất điện thoại di động vào, sau đó xem thời gian còn sớm nên mở bài tập cô cảm thấy đơn giản nhàm chán ra làm gϊếŧ thời gian.

Đắm chìm trong một chuyện thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, chớp mắt thời gian nghỉ trưa đã đến. Chuông tan học vừa vang lên, giáo viên tuyên bố tan học, sau đó các bạn cùng lớp lộn xộn chạy ra khỏi lớp học đến căn tin dành cơm.

Chỉ chốc lát sau trong lớp học học đã đi gần hết, chỉ còn lại vài người.

Giản An An đi đến bên bàn Đường Cận ôn hòa cười nói: “Cận Cận, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?”

Đường Cận nhàn nhạt nhìn Giản An An một cái: “Không cần, An An tự đi đi, lát nữa trong nhà tớ có người đến đưa cơm cho tớ.”

Giản An An ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới Đường Cận lại cự tuyệt cô ta.

Bởi vì trong nguyên văn, ‘Đường Cận’ và Giản An An trước khi xích mích quan hệ vẫn rất tốt, ‘Đường Cận’ rất tín nhiệm Giản An An, gần như hai người bọn họ vừa có thời gian là dính chặt vào nhau, thường xuyên tay trong tay cùng đi WC.

Bình thường đi căn tin ăn cơm cũng đều là ‘Đường Cận’ mời Giản An An ăn cơm.

Lúc này Chiêm Tri Hành đi tới, bên cạnh còn có hai tay sai.

Chiêm Tri Hành vẻ mặt ôn nhu ý cười, nhìn Đường Cận nói: “Cận, trưa nay cùng anh đi ra ngoài ăn đi? Bên cạnh trường mới mở một nhà hàng rất tốt, đi ăn thử không?”

Đường Cận nghe thấy Chiêm Tri Hành mở miệng gọi cô, thiếu chút nữa nôn ra.

Cô có thể giống như ở mạt thế bóp đứt cổ Chiêm Tri Hành như bóp cổ xác sống không?

Rõ ràng là không.

Đường Cận cảm thấy ngứa tay, chỉ có thể nhịn xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Chiêm Tri Hành sử dụng “Sở Vũ Tiêm ngữ lục”(*) nổi tiếng nói: “Thứ nhất, tôi không gọi là Cận, tôi là Đường Cận! Thứ hai, tôi không đói.”

(*)Sở Vũ Tiêm ngữ lục [楚雨荨语录] lời thoại của Sở Vũ Tiêm nữ chính trong bộ phim thần tượng truyền cảm hứng thanh xuân “Cùng nhau xem mưa sao băng”.

Thật ngại quá, kế tiếp cô nhìn khuôn mặt Chiêm Tri Hành này thật sự chán ghét không chịu nổi, nói không ra lời thứ ba thứ tư.

Nói xong, Đường Cận quay đầu không nhìn Chiêm Tri Hành, cô sợ cô nhìn thêm một hồi nữa thật sự nhịn không được đập bể đầu chó của Chiêm Tri Hành.

Trong mắt Giản An An có chút kinh ngạc, không ngờ tới hiện giờ Đường Cận đối với Chiêm Tri Hành phản ứng lãnh đạm như vậy.

Cô ta rõ ràng nhớ rõ Đường Cận thích Chiêm Tri Hành, chính là tâm tính cao ngạo, nhất định phải chờ Chiêm Tri Hành tỏ tình với cô ấy trước.

Chiêm Tri Hành biết Đường Cận tính cách lãnh đạm, anh ta cũng chính là thích phần lãnh đạm này của cô, cho nên vừa rồi đối với thái độ lạnh như băng của Đường Cận anh ta không để ý, ngược lại ôn nhu nở nụ cười, nói: “Được rồi, vậy anh đi trước, có gì muốn ăn nói với anh, anh mang đến cho em.”

Đường Cận mặt vẫn không chút thay đổi, y hệt một cỗ máy vô tình làm bài tập.

Giản An An thấy Đường Cận không có ý tiếp tục nói chuyện với cô ta, vì thế chuẩn bị đi căn tin, trước khi đi nhìn thoáng qua hàng cuối cùng.

Nhất thời phòng học cuối cùng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng vù vù của lò sưởi trong phòng học.

Lớp học của Đường Cận nằm ở tầng một. Cô không đợi bao lâu, từ cửa sổ nhìn thấy bên ngoài đi tới một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, một thân âu phục quản gia màu đen được cắt may khéo léo, cử chỉ tao nhã, trong tay xách giỏ đựng thức ăn giữ ấm, nhưng nhất cử nhất động đều giống như đang đi thảm đỏ, vô cùng khí thế.

Cơm của cô đến rồi.

Quản gia chú Trương tiến vào phòng học đi tới trước mặt Đường Cận, vẻ mặt hiền lành tươi cười: “Tiểu thư, đói bụng chưa?”

Đường Cận khẽ cười cười: “Cũng được ạ.”

Chú Trương đặt giỏ thức ăn lên bàn Đường Cận đang muốn mở ra, Đường Cận tiếp nhận công việc của chú Trương, nói: “Để con tự làm.”

Chú Trương cười cười: “Được, vậy chú đi ra ngoài trước, chờ tiểu thư dùng xong bữa ăn rồi mới quay lại.”

Đường Cận gật gật đầu, sau đó chú Trương mở cửa phòng học đi ra ngoài.

Đường Cận quay đầu nhìn về phía Chiêm Hành, chỉ thấy Chiêm Hành vẫn ngồi trên xe lăn không đi căn tin ăn cơm, trong tay cầm một túi bánh mì.