Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Cận đang chọn đồ ăn nhẹ trong cửa hàng, thì nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh của Đường Triết, vì thế quay đầu lại nhìn, thật đúng là Đường Triết.

“Anh?” Đường Cận nhìn Đường Triết có chút kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây?”

Đường Triết hơi thở hổn hển, nói: “Bạn, bạn anh hẹn anh đi hát, nên anh đến đây. Còn em thì sao? Em làm gì ở đây?”

Đường Cận giải thích: “Hôm nay tụi em tổ chức tiệc tốt nghiệp, em ra ngoài mua cho A… mua một ít thức ăn cho bạn cùng lớp.”

Thiếu chút nữa thuận miệng gọi tên Chiêm Hành ra, Đường Cận nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đường Triết gật gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy xem ra quan hệ giữa em và bạn học kia không tệ, còn ra ngoài mua bánh ngọt cho cô ấy ăn.”

Đường Cận nghe vậy xấu hổ gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy…”

Lúc này, không ngờ Phùng Xuyên cũng đi vào tiệm bánh ngọt, đi đến bên cạnh Đường Triết có chút khó chịu.

Lúc này Đường Triết mới nhớ tới còn có người như vậy, vì thế nhìn Phùng Xuyên kỳ quái nói: “Anh đã có thể tự mình đi tới tiệm bánh ngọt đối diện, vì sao không thể tự mình đi đến khách sạn?”

Phùng Xuyên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn Đường Triết: “Thân là đàn ông, anh không biết làm việc phải có đầu có cuối sao? Anh đã hứa sẽ đi khách sạn với tôi, vậy mà ném tôi một mình trên đường, hành vi của anh thật vô trách nhiệm!”

Vẻ mặt Đường Cận sững sờ: … Chờ đã, cái gì mà đi khách sạn?

Đường Cận nhìn người đàn ông trước mặt mặc một thân âu phục màu đen, thân cao chân dài, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, so với anh trai cô còn cao hơn một cái đầu, cảm thấy có chút quen mắt.

Cô suy nghĩ một chút rồi nhớ lại.

Vừa rồi lúc cô vội vàng chạy tới tiệm bánh ngọt, nhìn phía trước có hai người đàn ông ôm ấp hú hí, thì ra chính là anh trai của cô và người đàn ông này?

Đường Cận đánh giá người đàn ông trước mặt một chút, ý vị sâu xa nói với Đường Triết: “Anh, ánh mắt không tệ nha.”

Đường Triết mang vẻ mặt không hiểu được: “Cái gì?”

Phùng Xuyên càng ngày càng khó chịu, sợ bị người khác nhìn ra khác thường, vội vàng cởϊ áσ khoác tây trang ra, buộc ở bên hông.

Thuốc này thấy hiệu quả chậm, sau khi phát tác khẳng định rất giày vò người.

“Anh đã xong chưa? Mau đưa tôi đến khách sạn!”

Đường Triết bất đắc dĩ. Đồng ý với người ta thì phải làm được, vì thế chỉ có thể nói bái bai với Đường Cận, sau đó đỡ Phùng Xuyên đến khách sạn bên cạnh.

Đến khách sạn, Đường Triết dùng chứng minh thư của mình thuê trả tiền phòng cho Phùng Xuyên, sau đó đưa Phùng Xuyên vào phòng.

Phùng Xuyên vào phòng thì đứng không vững, ngã xuống giường bắt đầu kéo cà vạt của mình, xem ra rất khó chịu.

Đường Triết nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, có chút không đành lòng: “Có muốn tôi giúp anh không?”

Phùng Xuyên nghe vậy không biết làm sao, hình như càng nóng hơn, thở hổn hển nói: “Giúp, làm sao giúp?”

Đường Triết mang vẻ mặt chính nghĩa nói: “Giúp anh tìm các cô gái là không thể, bởi vì đó là phạm pháp! Hay là tôi đến cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn để mua cho anh một cái bơm hơi, được không?”

Phùng Xuyên nghe vậy, lửa trong lòng giống như thoáng cái đã tắt, còn có chút buồn bực: “Cám ơn anh! Không cần đâu! Anh mau đi đi!”

Đường Triết thấy thế chu miệng, người ta không cảm kích, không còn cách nào.

Đường Triết vừa chuẩn bị đi, Phùng Xuyên đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Chờ một chút! Quên hỏi anh, tên anh là gì?”

Đường Triết quay đầu lại kỳ quái nhìn hắn: “Để làm gì?”

Phùng Xuyên có chút nóng mặt, không kiên nhẫn nói: “Có thể làm gì? Đương nhiên là sau này tìm anh trả lại tiền phòng!”

Đường Triết gật gật đầu: “À, tên tôi là Đường Triết. Đường của Đại Đường, Triết của Triết học.”

“Đường Triết…” Phùng Xuyên thấp giọng đọc một câu, sau đó xua tay với Đường Triết, “Biết rồi, anh đi nhanh đi!”

Vì thế Đường Triết bỏ đi, nhưng người nào đó lại khó chịu.

Bị du͙© vọиɠ tra tấn thật sự là khó chịu đến cực điểm, nhưng mỗi khi hắn muốn dùng tay hầu hạ mình, bất kỳ nhân vật ‘nữ’ nào xuất hiện trong đầu đều là người vừa mới gặp qua.

“Mẹ nó…”

……………

Trong KTV, Đường Cận vừa đi không bao lâu, Chiêm Hành liền chuyển động xe lăn đi ra khỏi phòng chuẩn bị đi hít thở không khí.

Giản An An thấy Chiêm Hành đi ra ngoài, vì thế cũng vội vàng đi ra khỏi phòng riêng.

Giản An An mặc một bộ váy trắng lộ vẻ thanh thuần xinh đẹp, bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy, chỉ sợ đều sẽ sinh ra lòng ái mộ, thương yêu.

Mặt Giản An An ngượng ngùng, đi tới trước mặt Chiêm Hành nói: “Bạn học Chiêm Hành, không biết sau này học đại học, còn có cơ hội gặp lại cậu không?”

Chiêm Hành nghe vậy, lạnh lùng ngước mắt nhìn Giản An An, âm thanh lạnh nhạt: “Bài viết kia là cậu gửi lên đúng không?”

Giản An An nghe vậy sửng sốt trong phút chốc, nhưng rất nhanh phản ứng lại, bộ dạng không hiểu: “Bài viết gì vậy? Bạn học Chiêm Hành, cậu đang nói cái gì vậy?”

Chiêm Hành không để ý đến diễn xuất của Giản An An, hờ hững nói: “Từ một bài viết tra ra địa chỉ và thân phận của người đăng bài, đối với tôi mà nói cũng không khó.”

Trong mắt Giản An An hiện lên một tia bối rối, nhưng vẫn cố gắng ổn định biểu cảm trên mặt mình.

“Nam hoa khôi trường đè nữ hoa khôi vào tường, tin sốt dẻo như vậy, làm sao chỉ có thể có một mình cậu chụp lén chứ?” Chiêm Hành nói xong, lấy điện thoại di động của mình ra, mở một tấm ảnh bày ra cho Giản An An xem, “Biết cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn không? Không biết rằng khi cậu chụp lén người khác, có lẽ cậu cũng đã bị người khác chụp lén.”

Trong ảnh chụp, dễ nhận thấy Giản An An trốn trong bóng tối, cầm điện thoại chụp lén hình ảnh của Chiêm Tri Hành và Đường Cận.

Chỉ là người chụp bức ảnh này, ý định cũng không phải muốn chụp lén Giản An An, hắn ta muốn chụp lén Chiêm Tri Hành và Đường Cận, sau đó trong lúc vô tình chụp lén cả Giản An An vào.

“Hôm đó không chỉ có một mình cậu đăng bài viết này, chỉ là bởi vì ảnh chụp lén của cậu quá gần và rõ ràng, cho nên bài viết của cậu mới có tỷ lệ click cao hơn so với bài đăng của người khác.”

Chiêm Hành sắc mặt lạnh lùng, âm thanh lạnh như băng tiếp tục nói: “Tấm ảnh này tôi nhìn thấy từ trong bài viết khác. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh này, tôi đã đoán rằng người đăng là cậu. Để xác định, tôi lại kiểm tra địa chỉ, kết quả cho thấy ngay tại trung học số 1 thành phố Minh, sau đó tôi lại kiểm tra danh tính đăng ký của cậu.”

Hai tay Giản An An gắt gao quấy lại với nhau, sắc mặt có chút tái nhợt, có vẻ có chút điềm đạm đáng thương.

“Ảnh chụp, thân phận, kết hợp địa chỉ, cho nên tôi có thể khẳng định là cậu.” Ánh mắt Chiêm Hành lạnh như băng nhìn Giản An An, “Cho nên cậu có thể nói cho tôi biết không? Cậu cố tình gửi bài đăng đó để làm gì?”

“Tôi nhớ lúc trước Đường Cận từng phản bác cậu, nói cô ấy đối với Chiêm Tri Hành không có ý gì. Mà cậu thân là bạn của cô ấy, lại cố ý gửi lên loại bài viết trái với ý nguyện của cô ấy, đánh lừa suy nghĩ của mọi người, là vì cái gì?”

Giản An An cắn chặt môi dưới, nhìn Chiêm Hành, bộ dạng có chút nức nở: “Tôi, tôi, tôi không muốn làm cái gì… Tôi chỉ, tôi chỉ nói sự thật… Chiêm Tri Hành quả thật thầm mến Đường Cận lâu lắm rồi… Hơn nữa tôi cũng không nói trong bài viết rằng Đường Cận có suy nghĩ gì với Chiêm Tri Hành…”

Lời này của Giản An An, Chiêm Hành quả thật không cách nào phản bác, bởi vì Chiêm Tri Hành đúng là thích Đường Cận đã lâu.

Hơn nữa trong bài viết của Giản An An, từ đầu đến cuối quả thật cũng chưa từng viết qua Đường Cận đối với Chiêm Tri Hành có suy nghĩ như thế nào, chỉ là viết Chiêm Tri Hành có suy nghĩ gì với Đường Cận.

Thông minh đấy.

Chiêm Hành nhìn về phía Giản An An, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cậu, tuy rằng cậu không nói Đường Cận cái gì, nhưng hành vi chụp lén Đường Cận, đăng bài viết về Đường Cận của cậu, khiến tôi rất chán ghét.”

“Tốt nhất cậu không nên làm loại chuyện này nữa, bằng không tôi sẽ không buông tha cho cậu. Bài viết cậu đăng lên tôi đã xóa rồi, không phiền cậu làm nữa.”

Chiêm Hành nói xong, tự mình xoay xe lăn rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »