Chương 27

Trong hành lang của KTV, một người đàn ông mặc vest đen đi ra khỏi phòng, bước chân có chút chênh vênh.

Hắn rất anh tuấn, chỉ là khuôn mặt quá mức lạnh lùng, hơn nữa khí áp quanh người hắn vô cùng lạnh giá áp lực, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông lắc đầu, cố gắng giữ cho tâm trí của mình tỉnh táo, khuôn mặt âm trầm đi ra ngoài cửa KTV.

Hắn không nghĩ tới, ở trong một KTV, lại còn có người dám bỏ thuốc hắn? Cũng may hắn phản ứng nhanh, lập tức đi ra.

Hắn cố gắng bảo trì thân thể vững vàng đi ra ngoài, kết quả vẫn không chống đỡ được dược tính, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ngay khi hắn rất vất vả mới cân bằng được bản thân, đột nhiên bị một người đυ.ng một cái, ngã dập mông ngồi trên mặt đất.

Khuôn mặt của hắn rất khó coi.

Hắn có khi nào lại mất mặt như vậy? Lại bị người đυ.ng đến ngồi dưới mặt đất trên đường cái?

Hắn nghĩ sắc mặt u ám rồi ngẩng đầu, muốn nhìn xem người xui xẻo nào, lại không có mắt như vậy, vừa khéo đυ.ng phải trước mặt hắn!

Hôm nay Đường Triết kết thúc công việc sớm, nhận được điện thoại của bạn bè bảo anh ta đến KTV Hi Ca, cho nên anh ta đến rồi.

Vừa đến cửa quán karaoke, bạn của anh ta liên tiếp oanh tạc tin nhắn wechat cho anh ta, anh ta vội vàng cúi đầu trả lời tin nhắn cho bạn, cho nên không nhìn đường, liền cảm thấy mình giống như đυ.ng phải tấm sắt, làm đầu anh ta ù ù.

Đường Triết xoa trán mình, đang định ngẩng đầu lên định chửi kẻ đầu sỏ giống như tấm sắt kia, kết quả phát hiện tên kia vẫn còn đang ngồi trên mặt đất.

Phùng Xuyên ngẩng đầu thì nhìn thấy một thanh niên, bộ dạng người thanh niên kia không tồi, thuộc loại trong sáng mát mẻ.

Lúc này người thanh niên kia đang ôm trán, vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt hung ác nhìn hắn, có chút nhe nanh múa vuốt đáng yêu.

Đáng yêu?

Phùng Xuyên cảm thấy mình có khả năng bị điên rồi, lại cảm thấy một người đàn ông đáng yêu?

Có thể là nguyên nhân của việc bị đánh thuốc.

Đường Triết vô cùng hoài cái tên dưới mặt đất là kẻ ăn vạ.

Bằng không một người cao lớn như vậy, lại không nhìn thấy phía trước có người sao? Còn đâm về phía trước?

“Tao nói cho mày biết, tao không có tiền đâu!” Đường Triết buông tay đang xoa trán, nhìn người đàn ông trên mặt đất: “Một người lớn như vậy rồi, học cái gì không tốt? Nhất định phải học người ta ăn vạ? Học ăn vạ thì thôi, còn học không giống!”

Phùng Xuyên ngây ngẩn cả người, bản thân không hiểu sao lại bị mắng? Còn nói hắn ăn vạ? Toàn thân hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào giống như kẻ ăn vạ?

“Người ta ăn vạ tốt xấu gì cũng biết đầu tư, biết lấy tiền mua một chiếc xe rách nát để đυ.ng vào người ta, còn mày thì sao? Chỉ ưỡn cái mặt đi lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì, đυ.ng vào người ta, sau đó ngồi xuống đất là được?” Đường Triết khinh khỉnh người đàn ông đang ngơ ngác ngồi dưới mặt đất nhìn mình, “Bộ dạng không ra gì, còn mơ mộng.”

Phùng Xuyên hoàn toàn tức giận, hắn vừa định mở miệng nói chuyện, chỉ thấy tên mắng mình lại nhấc chân muốn rời đi?

Hắn há có thể để cho anh ta được như ý?

Vì thế khi anh ta ngang qua mình Phùng Xuyên dùng sức lực toàn thân ôm lấy chân người nọ không buông tay.

Đường Triết sợ ngây người, không ngờ trên thế giới này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy!

Ăn vạ bị vạch trần không nói, còn thẹn quá hóa giận? Thẹn quá hóa giận thì thôi, trực tiếp ôm lấy anh ta là muốn cái gì?

Đường Triết ra sức muốn tách người trên đùi ra, kết quả không tách được, giận dữ nói: “Rốt cuộc mày muốn cái gì?”

Dược tính trong người Phùng Xuyên bắt đầu phát huy, sức lực còn sót lại trong thân thể không còn nhiều.

Đến một KTV nho nhỏ để thư giãn, lại bị người ta bỏ thuốc, việc này nói ra thì mất mặt đến thế nào?

Cho nên hắn tuyệt đối không thể về nhà, cũng tuyệt đối không thể cho người ta biết.

Phùng Xuyên nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía người bị mình ôm lấy chân, âm thanh khàn khàn: “Đưa, đưa tôi đi khách sạn.”

Đường Triết bối rối, đây là loại ăn vạ mới nào?

Phùng Xuyên bắt đầu cảm thấy thân thể nóng lên, hô hấp đã trở nên nặng nề, kết quả giương mắt nhìn người nọ, vẫn là vẻ mặt còn không rõ nguyên nhân nhìn mình.

Thật ngu ngốc!

“Tôi, tôi đã bị người ta đánh thuốc! Đưa tôi đến khách sạn!” Phùng Xuyên cắn răng, dù sao người này vừa nhìn đã biết không phải người có cơ hội quen biết anh, cho nên nói cho anh ta biết mình bị người ta bỏ thuốc cũng không mất mặt.

Lúc này Đường Triết mới hiểu được, cũng phản ứng lại người này không phải ăn vạ. Hắn ta có thể đã bị đánh thuốc, vì vậy hắn đi đứng chênh vênh mới đυ.ng phải anh ta.

Nghĩ như vậy Đường Triết liền cảm thấy có lỗi, vội vàng đỡ người dậy, ngượng ngùng nói: “Thì ra là như vậy. Anh xem anh, không sớm nói, làm hại gây cho hai chúng ta sự hiểu lầm rất lớn!”

Phùng Xuyên rất muốn trợn trắng mắt, nhưng hình tượng hắn nhiều năm duy trì nói cho hắn biết không được, vì thế hắn chỉ có thể nhịn.

Điện thoại của Đường Triết vang lên, vừa nhìn là bạn của anh ta gọi điện thoại. Anh ta không nghe máy, nhưng nhìn người mình đang đỡ, nhất thời do dự.

Phùng Xuyên nhìn người này, sao còn ở đây lề mề không đi?

Đang định đặt câu hỏi, thì thấy người này vẻ mặt áy náy nhìn mình: “Xin lỗi, bạn tôi còn chờ tôi đi hát, cho nên hay là anh tự mình đi khách sạn? Tôi thấy đối diện có một cái, cũng không xa.”

Khóe miệng Phùng Xuyên giật giật.

Cái gì? Ca hát có thể quan trọng hơn hắn sao? Người này đầu óc có vấn đề à?

“Anh có biết tôi là ai không?” Phùng Xuyên rốt cục nhịn không được, nhìn người nọ mở miệng nói.

Đường Triết nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên có giọng điệu của học sinh tiểu học là chuyện gì đây?

“Không, không biết?” Đường Triết nhìn người đàn ông trước mặt cao hơn anh ta một đầu, phối hợp trả lời một câu.

Phùng Xuyên hừ lạnh một tiếng, cũng không sợ mất mặt, cao ngạo nói: “Biết nhà họ Phùng không? Tên tôi là Phùng Xuyên.”

Đường Triết cẩn thận tìm kiếm trong ký ức, sau đó đã tìm kiếm được, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Anh nói nhà họ Phùng ở thành phố Minh? Phùng Hải của nhà họ Phùng kia?”

Phùng Xuyên có chút bất ngờ, không nghĩ tới tên đầu óc có vấn đề ở trước mặt này, lại biết đến nhà họ Phùng.

“Phùng Hải là ba tôi.”

Đường Triết thật sự kinh ngạc, không ngờ trước mặt người đàn ông thân hình cao lớn này lại là đại thiếu gia nhà họ Phùng.

Phùng Xuyên nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đường Triết, cho rằng là bị thân phận của hắn làm khϊếp sợ, không khỏi có chút đắc ý, nếu phía sau hắn có cái đuôi, sớm nên vểnh lên.

“Bây giờ có thể đưa tôi đến khách sạn chứ?”

Đường Triết nghe vậy trầm mặc một chút.

Tuy rằng anh ta là một người đàn ông có chí không sợ cường quyền, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ là đưa hắn đến khách sạn mà thôi, ít hát vài ba bài thì ít hát vài ba bài.

“Được rồi.” Đường Triết nhìn Phùng Xuyên thỏa hiệp, “Đưa anh đi, đi thôi.”

Đường Triết đỡ Phùng Xuyên đi về phía trước, đột nhiên bên cạnh một cơn gió thổi qua một người.

Đường Triết nhìn kỹ, ủa! Đó là Đường Cận!

Đường Triết đang đỡ Phùng Xuyên liền ném hắn sang một bên, bước chân lập tức đuổi theo cô gái giống như gió phía trước: “Em gái! Em gái!”

Phùng Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng, lần thứ hai ngồi dưới mặt đất trên đường cái, có chút sững sờ.

Hắn nhìn bộ dạng chạy cực lực của người nọ, có chút hoài nghi.

Không phải chỉ là một em gái sao? Có cần phải vui mừng như vậy không?

Như em trai hắn, từ nhỏ đến lớn không biết bị hắn đánh bao nhiêu lần.