Lúc trước Đường Cận nói có thể nấu cơm cho Chiêm Hành ăn, không phải nói đùa.
Cô thực sự biết nấu ăn.
Không nói trước đó ở mạt thế, sau khi ba mẹ cô qua đời, cô chỉ có thể tự mình nấu cơm ăn, cho dù trước kia khi cô đọc sách cũng đã xem qua không ít công thức nấu ăn.
Dù sao là sách gì cô cũng không ít lần, suy cho cùng sở thích yêu thích trước kia của cô chính là đọc sách.
Hai tay này của cô, có thể cầm được binh khí lạnh và binh khí nóng, cũng có thể cầm được dao thái, nồi thìa vì mình thích mà tự mình xuống bếp làm canh cơm.
Đường Cận càng nghĩ càng đắc ý.
Chưa kể, cô cảm thấy cô còn rất trâu bò. Vừa có thể bảo vệ Chiêm Hành, vừa có thể nuôi Chiêm Hành, đi đâu tìm vợ tốt như vậy?
Đường Cận ở trong phòng bếp một trận sấm chớp loảng xoảng, gõ gõ đập đập, sau đó thật đúng là làm cho cô làm ra một bàn thức ăn.
Vừa rồi Đường Cận nói đi nấu cơm, Chiêm Hành nói anh muốn đi thư phòng xử lý chút chuyện.
Hiện tại cơm đã xong, Đường Cận chạy đến thư phòng gọi Chiêm Hành ăn cơm, sau đó thấy Chiêm Hành ngồi sau bàn làm việc, đang thao tác cái gì trên máy tính.
Thân thể Chiêm Hành ngồi thẳng tắp, cứng thẳng, cho dù là ngồi trên xe lăn cũng giống như ngồi trên ngai vàng.
Một đôi tay rõ ràng, trắng nõn thon dài bay múa trên bàn phím máy tính, nhìn vô cùng đẹp mắt, vui tai vui mắt.
Đường Cận không khỏi cảm thán, đây không hổ là người đàn ông cô nhìn trúng!
Mới mười tám tuổi đã đẹp trai như vậy! Có khí thế như vậy! Cứ để cho anh trưởng thành vài năm, sau này còn không thể mê hoặc chết cô!
Đường Cận đang mê mẩn, đột nhiên nhớ tới. Lại nói lúc trước cô mười tám tuổi học tiến sĩ, sau đó mạt thế đến, cô vì sinh tồn mà lăn lộn trong mạt thế đã hai năm.
Tính ra như vậy, cô hai mươi tuổi, so với Chiêm Hành lớn hơn hai tuổi!
Khóe miệng Đường Cận giật giật, cô đây có tính là trâu già ngậm cỏ non hay không?
Đường Cận vội vàng lắc đầu, không tính không tính! Không phải chỉ lớn hơn hai tuổi sao?
Cô ấy nhiều lắm là… Là… Trâu thanh niên ăn cỏ thiếu niên!
Hơn nữa linh hồn cô xuyên đến thân thể này mới mười bảy tuổi! Cho nên hoàn toàn có thể dựa theo độ tuổi sinh lý của thân thể cô làm tiêu chuẩn, tuổi tâm lý của cô có thể bỏ qua không tính!
Đường Cận đứng ở cửa thư phòng gõ cửa, Chiêm Hành nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên nhìn Đường Cận ở cửa.
Trên mặt Đường Cận mang theo nụ cười ngọt ngào, trên người còn đeo tạp dề.
Tạp dề kia là hôm nay Đường Cận mua ở siêu thị, phía trên còn có đồ án anime của Shin – Cậu bé bút chì, làm cho cả người Đường Cận thoạt nhìn vừa mang vẻ đáng yêu, lại mang sự ấm áp, năm tháng tĩnh lặng.
Chiêm Hành thất thần trong phút chốc, Đường Cận cười cười, nói: “A Hành, ăn cơm thôi.”
Chiêm Hành phục hồi tinh thần, yết hầu chuyển động, gật gật đầu nói: “Được…”
Đường Cận đẩy Chiêm Hành đến phòng ăn ăn cơm, trên đường đến phòng ăn, trái tim Chiêm Hành vẫn đập thình thịch không ngừng, cảm thấy vừa rồi Đường Cận thật sự quá đẹp mắt, càng làm cho người khác động tâm.
Đường Cận xới cho Chiêm Hành và Tống ca một chén cơm, nói: “Nếm thử món ăn tôi nấu thế nào, xem có ngon không.”
Đường Cận làm đầy đủ các món chay mặn, màu sắc và hương vị đều có.
Chiêm Hành gắp một món ăn vào miệng, hương vị của món ăn giống như bề ngoài của nó, vừa ngon vừa đẹp mắt.
Đường Cận gắp một con tôm vào bát Chiêm Hành.
Cô biết Chiêm Hành thích ăn tôm, nhưng không thích bóc tôm.
Lúc trước ở trường mỗi lần ăn cơm, đều là cô bóc tôm cho Chiêm Hành. Vừa rồi lúc cô tự làm tôm nên thuận tiện hơn nhiều, trực tiếp bỏ tôm ra khỏi vỏ rồi mới làm thành món ăn.
Chiêm Hành nhìn con tôm màu sắc mê người, được xử lý hoàn hảo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chát.
Chiêm Hành ăn xong một miếng thịt tôm, giương mắt nhìn Đường Cận nói: “Nhà tôi cách trường học có chút xa, hơn nữa thủ tục cử đi học của tôi đã làm xong, thầy cũng đề xuất tôi có thể không cần đi học.”
Đường Cận nghe vậy ngẩn ra, biết Chiêm Hành có ý gì.
Tuy rằng cô cảm thấy sau này không thể cùng Chiêm Hành ăn cơm ở trường có chút đáng tiếc, nhưng vẫn cười cười, nói: “Không có việc gì, nhà của cậu cách trường học quả thật rất xa. Hơn nữa bây giờ thời tiết ngày càng nóng, cậu ở nhà thoải mái như thế, không đi thì không đi. Đợi tôi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi có thể đến tìm cậu mỗi ngày.”
Chiêm Hành nhìn nụ cười trên mặt Đường Cận, cảm thấy trong lòng đầy ắp.
Toàn tâm toàn ý hiểu cho anh như vậy, cái gì cũng nghĩ đến cảm giác của anh rất khiến cho người khác động tâm, làm cho người khác không nỡ buông tay.
Tống ca tai nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn cơm, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ là một tài xế giỏi chuyên tâm ăn cơm.
Ăn cơm xong, Đường Cận trở về nhà.
Chiêm Hành nhìn chiếc xe dần dần đi xa, ý cười trong mắt sau khi không nhìn thấy chiếc xe của Đường Cận mới dần dần phai nhạt.
Làm sao anh có thể không muốn đi học cùng Đường Cận?
Chỉ là anh còn việc phải làm.
Chỉ có làm tốt công việc, tương lai mới có thể có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ với Đường Cận.
Cái loại cảm giác thân bất do kỷ này, chỉ có thể nghe sự an bài theo người khác, ngay cả gặp phải nguy hiểm cũng không có bất kỳ sức lực phản kháng nào, thật sự là làm cho anh chán ghét.
Cho nên anh không thể chờ thêm nữa, chỉ có thể lợi dụng tất cả thời gian của mình để làm lớn mạnh bản thân, làm cho bản thân mình tương lai có tư cách đứng ở bên cạnh Đường Cận.
Cho dù anh không có tư cách đứng bên cạnh cô, ít nhất… Ít nhất đứng ở phía sau cô, lặng lẽ làm hậu thuẫn cho cô cũng chỉ có thể là anh.
……………
Ngày hôm sau đi học, Chiêm Hành quả nhiên không đến.
Đường Cận ngồi ở chỗ của mình nhìn vị trí trống bên cạnh mình, lập tức mất đi hơn phân nửa hứng thú, khuôn mặt liền khôi phục bộ dạng lạnh nhạt trước kia, một nữ thần cao ngạo lạnh lùng thỏa đáng.
Chiêm Tri Hành lại đến trường, chỉ là anh ta trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, cả người trầm mặc ít nói, luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đường Cận cũng không có hứng thú quan tâm Chiêm Tri Hành bị làm sao.
Vào tan học tiết thứ ba, cô đã sẵn sàng để đi ra ngoài giải sầu.
Phòng học không có Chiêm Hành cô cũng không muốn ở lại, quá buồn bực.
Đường Cận đi ra khỏi phòng học, khi đang chuẩn bị đi về phía trước ở hành lang trường học, từ bên cạnh chui ra một người.
Chiêm Tri Hành không để ý còn có bạn học bên cạnh, trực tiếp đè mạnh Đường Cận vào tường.
Đường Cận khó hiểu nhìn Chiêm Tri Hành.
Đổi lại là những cô gái khác, bị nam hoa khôi đè vào tường, sớm đã thẹn thùng không dám nhìn Chiêm Tri Hành.
Nhưng Đường Cận không có, nghiễm nhiên nhìn Chiêm Tri Hành với ánh mắt nhìn người bị thiểu năng trí tuệ, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Muốn đánh nhau à?”
Chiêm Tri Hành nghe vậy, lập tức nghĩ đến chuyện hai đêm hôm trước, đám chổi lông gà bị Đường Trâm đánh kêu la oa oa, lập tức rất sợ hãi thu hồi hai cánh tay đang đè hai bên Đường Cận.
Chiêm Tri Hành nhìn Đường Cận, ánh mắt bi thương: “Cận, em nói cho tôi biết, em đối với Chiêm Hành rốt cuộc là có ý gì?”
Đường Cận ôm lấy hai tay, giương đôi mắt lạnh nhạt nhìn Chiêm Tri Hành: “Cậu cảm thấy tôi có ý gì?”
Chiêm Tri Hành thần sắc bi thương: “Nói thật, lúc trước tôi quả thật cảm thấy cậu đối với hắn ta không có ý gì, nhưng từ ngày hôm qua cậu đến đón Chiêm Hành đi, tôi nhớ lại thái độ của cậu đối với Chiêm Hành trong khoảng thời gian gần đây, tôi kinh ngạc…”
Đường Cận nhướng mày, ung dung nhìn Chiêm Tri Hành: “Vì sao kinh ngạc?”
Chiêm Tri Hành thở ra một hơi, bộ dạng giống như là vô cùng thống khổ, ánh mắt bi thương nhìn Đường Cận: “Cận… Em nói cho tôi biết, có phải em thích Chiêm Hành hay không?”