Chương 21

Ở trong xe, Đường Cận và Chiêm Hành đều không nói gì.

Đường Cận thấy Chiêm Hành tuy rằng vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể từ trong mặt anh cảm nhận được cảm giác thoải mái được giải thoát.

Từ tám năm trước, Chiêm Hành biết được mình không phải con ruột của Chiêm Sĩ Đức, biết được đôi vợ chồng va chạm xe với mình, khoảng khắc biết đôi vợ chồng chết tại chỗ trong chiếc xe phía bên kia mới là cha mẹ ruột của anh, Chiêm Hành đã muốn rời khỏi nhà họ Chiêm, chỉ là lúc ấy Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân không đồng ý.

Tám năm sống ở nhà họ Chiêm, một bên là công ân ơn dưỡng dục mười tám năm của Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân đối với anh; một bên là hành vi tồi tệ và sự sỉ nhục của Chiêm Tri Hành đối với anh càng ngày càng ác liệt.

Anh bị kẹp ở giữa cực kỳ áp lực, bị ép không thở nổi…

Cho nên Đường Cận biết, đối với Chiêm Hành mà nói, thay vì ở lại nhà họ Chiêm làm một đại thiếu gia nhà họ Chiêm hữu danh vô thực, anh lại hy vọng mình có thể rời khỏi nhà họ Chiêm sống độc lập.

Đường Cận im lặng ngồi bên cạnh Chiêm Hành, yên lặng không quấy rầy, cứ như vậy an tĩnh ở bên cạnh anh.

Tống ca dựa theo địa chỉ Chiêm Hành đưa, lái xe đến cửa một tiểu khu cao cấp ở thành phố Minh.

Tiểu khu này tên là Phong Bạn Văn Liễu, thuộc một trong những tiểu khu cao cấp của thành phố Minh.

Tiểu khu này nằm ở phụ cận khu phố đại học thành phố Minh, phụ cận đều là các trường đại học có danh tiếng của thành phố Minh.

Một trong những trường đại học nổi tiếng nhất là đại học Tài chính và Kinh tế thành phố Minh.

Chiêm Hành xuống xe ngồi trên xe lăn, nhìn bốn chữ Phong Bạn Văn Liễu trên tảng đá lớn ở cửa tiểu khu, có chút sững sờ.

Thử dạ khúc trung văn “Chiết liễu”, hà nhân bất khởi cố viên tình?(*)

(*)Nguyên văn [此夜曲中闻折柳,何人不起故园情] là hai câu thơ trong bài Đêm xuân nghe tiếng sáo ở thành Lạc Dương của Lý Bạch. Nghĩa của hai câu thơ là Đêm nay nghe trong khúc nhạc có lời “Bẻ liễu”, có ai mà không dấy lên nỗi nhớ nhà?

Đường Cận đột nhiên nghĩ đến hai câu thơ này.

Đối với con người mà nói, quê hương của họ là gì? Nơi có cha mẹ chính là quê hương.

Lúc Chiêm Hành mười tuổi, mới biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng đã âm dương cách biệt.

Đối với anh mà nói, anh chỉ mới biết quê hương của mình thì nó đã biến mất.

Từ đó về sau anh chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, sống ở quê nhà của người khác, còn bị người ta mắng là tu hú đẻ nhờ, cướp bóc, trộm cắp.

Lúc này đi tới nơi cha mẹ ở khi còn sống, nhìn cửa tiểu khu mà bọn họ có thể đã từng đi qua vô số lần, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Bình thường mọi người xa quê hương lâu ngày, lúc trở về cũng khó tránh khỏi càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, huống chi đây còn là ngôi nhà mà Chiêm Hành đã đánh mất lâu như vậy.

Mặc dù thành viên trong gia đình này đã không còn nữa…

Tay Chiêm Hành vịn xe lăn, ánh mắt nhìn tiểu khu trước mặt ánh mắt lấp lánh.

Ánh mắt trước giờ luôn hờ hững, lạnh như băng đã có chút ướŧ áŧ, có vẻ có chút căng thẳng.

Đường Cận ở một bên, nhìn thấy cực kỳ đau lòng.

Đường Cận đi tới phía sau Chiêm Hành, tay phải vỗ nhẹ lên bờ vai mỏng manh của Chiêm Hành, nhẹ giọng nói: “A Hành, đi thôi, về nhà.”

Chiêm Hành nghe vậy ngẩn ra, thân thể cứng đờ trong chớp mắt, sau đó đột nhiên thả lỏng, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được.”

Chiêm Hành quẹt thẻ cửa của tiểu khu, Tống ca tự lái xe đi trước, Đường Cận đẩy Chiêm Hành ở phía sau chậm rãi đi đến.

Tiểu khu Phong Bạn Văn Liễu có phong cách kiến tạo thuộc loại phong cách cổ trung quốc.

Dọc theo đường đi hoàn cảnh thanh nhã, con đường nhỏ bằng đá, núi giả nước chảy, cành dương liễu lả lơi theo gió.

Ngọc bích hóa thành một cây cao, trăm nghìn sợi tơ màu xanh lá cây buông xuống.

Đi trên con đường nhỏ tao nhã trong hoàn cảnh này, làm cho người ta có loại cảm giác không giống như đang ở trong một tiểu khu trong thành phố, ngược lại giống như đi tới vùng ngoại ô làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, nhịn không được thả lỏng xuống.

Tiểu khu nhà Chiêm Hành tổng cộng có mười tám tầng lầu, nhà Chiêm Hành ở tầng mười, là loại một tầng một nhà.

Đường Cận và Chiêm Hành ra khỏi thang máy đi tới cửa phòng, Tống ca ở phía sau đẩy ba cái vali.

Mở cửa ra, ngôi nhà được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Tuy rằng căn nhà này đã lâu không có người ở, nhưng nhà họ Chiêm cứ cách một thời gian cho người đến quét dọn.

Ngày hôm qua khi Chiêm Sĩ Đức đem ngôi nhà sang tên cho Chiêm Hành, cũng đã phái người quét dọn nhà cửa lại một lần nữa.

Đường Cận nhớ rõ, cha mẹ ruột của Chiêm Hành đều là giáo viên đại học.

Họ thuộc loại tính cách yên tĩnh, trầm ổn, đồng thời cũng có sự nghiêm túc và nho nhã của người giáo viên.

Kỳ thật, tính tình Chiêm Hành có chút giống cha mẹ anh, đều thuộc loại ít nói, nhìn cả người cực kỳ đoan chính.

Từ phong cách trang trí tổng thể của ngôi nhà, cũng có thể thấy được tính cách và thẩm mỹ của cha mẹ Chiêm Hành.

Trang trí nội thất của ngôi nhà thuộc phong cách Trung Quốc, nhưng không phải là phong cách nhà Thanh phức tạp,mà là một chút giống như phong cách nhà Minh đơn giản, mờ ảo lộ ra một loại hương vị của triết học Trung Quốc.

Ngôi nhà có tổng cộng ba phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.

Phòng ngủ chính trước đây chính là phòng cha mẹ Chiêm Hành ở, hiện tại trong phòng đã trống.

Trên giường sạch sẽ không có bất cứ cái gì, chỉ có trong tủ quần áo còn có quần áo và giày dép họ mặc khi còn sống.

Phòng ngủ thứ hai là phòng của Chiêm Tri Hành trước kia, phong cách trang trí trong phòng hoàn toàn khác với các phòng còn lại.

Trẻ, phô trương, dán các hình ngôi sao bóng rổ hoặc áp phích anime ở khắp mọi nơi.

Gian phòng này cũng được quét dọn qua, đồ Chiêm Tri Hành cần đã sớm lấy đi, phòng cũng gần như trống rỗng.

Tống ca đẩy vali lên, hỏi hành lý để ở phòng nào.

Phòng của cha mẹ Chiêm Hành không muốn động đến, căn phòng mà Chiêm Tri Hành từng ở trước đó anh cũng không muốn ở, vì thế bảo Tống ca đẩy hành lý đến phòng dành cho khách.

Phòng khách rất lớn, trang trí cổ điển, đồ nội thất phần nhiều sử dụng gỗ.

Trên giá bác cổ bày đồ cổ và đồ sứ, nhìn đoan chính thận trọng.

Tường TV trong phòng khách được thiết kế một giá sách, trên đó bày đủ loại sách, nhìn tràn ngập hơi thở thư tịch.

Trên ban công phòng khách bày ba chiếc ghế dựa bằng gỗ, có lẽ là chuẩn bị lúc không có việc gì, một nhà ba người có thể ngồi ở chỗ đó phơi nắng, đọc sách, nói chuyện phiếm.

Ánh mắt Chiêm Hành có chút ảm đạm, thu hồi tầm mắt khỏi ba chiếc ghế dựa kia, thúc đẩy xe lăn đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng không chút nghi ngờ, hai bức tường đều là sách, thậm chí có thể so sánh với một thư viện nhỏ.

Phong cách trong thư phòng thanh lịch, bày biện tranh chữ cùng chậu cây cảnh.

Trên tường phía sau bàn làm việc treo một bộ chữ, trên đó viết: Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức; Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật(*).

(*)Nguyên văn [天行健,君子以自强不息;地势坤,君子以厚德载物] là hai câu mô tả đức của người Quân Tử sánh với đức của Trời và Đất trong Chu Dịch 《周易》, phần Dịch Truyện 《易傳》 (do Khổng Tử trước tác). Ý nói rằng : sự vận động của Trời là cương cường mạnh mẽ, quân tử tương ứng với Trời nên người quân tử xử thế cũng phải giống như Trời, phải không ngừng nghỉ tự lực tự cường, cương nghị mạnh mẽ nỗ lực truy cầu sự tiến bộ của bản thân; hình thế của Đất là dày dặn, chứa chở vạn vật, quân tử cũng phải giống như Đất, phải làm dày cái Đức của mình để bao dung, chứa chở muôn loài.

Chữ kia viết rất xinh, bút pháp mạnh mẽ có lực, hẳn là do ba Chiêm Hành tự tay viết.

Thông qua phong cách trang trí của ngôi nhà, còn có một vài vật dụng nhỏ bày biện, có thể thấy được ba mẹ Chiêm Hành là người như thế nào.

Ba của Chiêm Hành là Thẩm Lâm, nhất định là người cổ hủ và nghiêm cẩn. Mẹ của Chiêm Hành là Trang Thanh, nhất định là người thanh nhã và kín đáo.

Hai người bọn họ đối đãi với con mình, nhất định sẽ nghiêm túc lại không mất đi lòng nhân ái.

Nếu ngay từ đầu con cái của bọn họ không bị ôm nhầm, Chiêm Hành sống bên cạnh ba mẹ như vậy, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc?

Đường Cận nhớ rõ, trong nguyên văn, Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân đều từng cảm thấy tính tình Chiêm Hành quá mức hiền lành lại ít nói, lạnh như băng một chút cũng không giống bọn họ.

Mà Thẩm Lâm và Trang Thanh, cũng từng vô cùng đau đầu vì sự phản nghịch của Chiêm Tri Hành.

Cảm thấy có thể là tính tình hai người bọn họ đều quá trầm ổn, cho nên vật cực tất phản, mới có một đứa con trai ầm ĩ như Chiêm Tri Hành.

Không ngờ rằng đã sai ngay từ đầu.

Con cái của họ thực sự rất giống với họ, là một đứa trẻ chín chắn và không thích nói chuyện.

Khi còn nhỏ giống như một người lớn trưởng thành ổn trọng, học tập lúc nào cũng đứng đầu.

Đường Cận và Chiêm Hành, ở trong phòng quan sát chung quanh, nhìn xem cuộc sống của Thẩm Lâm và Trang Thanh đã từng trải qua.

Chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, đã tám năm rồi.

Cho dù trước kia trong căn nhà này, từng lưu lại dấu vết cuộc sống của bọn họ, nhưng tám năm thời gian, đủ để phai nhạt tất cả.

Cho nên không thể tìm thấy một tí mùi vị cuộc sống của họ.

Đường Cận và Chiêm Hành lại trở lại thư phòng, Chiêm Hành nhìn thấy ảnh của Thẩm Lâm và Trang Thanh ở trong ngăn kéo bàn làm việc.

Đây là bức ảnh duy nhất của Thẩm Lâm và Trang Thanh trong ngôi nhà này.

Trong ảnh, mặc dù Thẩm Lâm mang khuôn mặt nghiêm túc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy niềm vui và thâm tình ẩn giấu từ sâu trong mắt.

Tay ông ta khoác trên vai Trang Thanh đang nở nụ cười dịu dàng, trên mặt Trang Thanh tràn ngập hạnh phúc.

Bức ảnh này là Thẩm Lâm và Trang Thanh chụp khi còn trẻ.

Cả hai đều trẻ trung và xinh đẹp, cả người mang hơi thở ngọt ngào và khao khát hướng tới cuộc sống trong tương lai.

Tay Chiêm Hành nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh kia.

Anh chưa bao giờ thấy cha mẹ khi còn sống…

Lần đầu tiên gặp họ là ở nhà xác của bệnh viện.

Khi đó anh mười tuổi, cả người còn đang đắm chìm trong sự đả kích, tuyệt vọng có thể cả đời không thể đi lại.

Anh từ nhỏ đã an tĩnh quen rồi, có chuyện gì tự mình có thể giải quyết, tuyệt đối sẽ không phiền toái người khác.

Cho nên từ sau khi anh hiểu chuyện, anh chưa từng giống như những đứa nhỏ khác đối với cha mẹ mình, làm nũng với Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân.

Sau khi anh biết rằng cả đời này chân của mình có thể không thể đứng dậy được, anh sợ hãi, anh hoảng hốt …

Anh cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên anh làm sao có thể một mình bình tĩnh đối mặt với loại tình huống này?

Anh không thể một mình đối mặt với loại tình huống này.

Anh muốn tìm ba mẹ.

Muốn nói với họ về nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của mình.

Cái gì hiểu chuyện, cái gì trưởng thành, anh toàn bộ đều không muốn. Anh hiện tại muốn nhào vào trong ngực bọn họ, khóc một trận, anh thật sự sợ hãi rồi.

Sau đó Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân đến, hốc mắt Chiêm Hành ướt đẫm, vừa định mở miệng gọi ba mẹ, tiếp đó lại nhìn thấy phía sau bọn họ, còn đi theo một đứa bé trai cùng tuổi với anh.

Trên mặt Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân không nén được sự vui sướиɠ, vội vã nói cho Chiêm Hành biết, anh kỳ thật không phải là con của Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân.

Mà đứa nhỏ đứng phía sau bọn họ, mới là con ruột của bọn họ.

Chiêm Hành nhỏ bé trực tiếp ngây cả người.

Còn chưa thoát ra từ trong sự đả kích của việc chân bị tàn phế, hiện tại lại có một trọng kích, làm cho anh giống như bị đánh một gậy vào đầu, như thằng ngốc.

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân nói cho anh biết, đôi vợ chồng trong chiếc xe va chạm với Chiêm Hành mới là cha mẹ ruột của Chiêm Hành.

Chỉ có điều bọn họ bị thương quá nặng, đã tử vong trong xe cứu thương trên đường đến bệnh viện.

Vừa tìm về con của mình, còn có rất nhiều thủ tục phải làm, Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân bảo Chiêm Hành nghỉ ngơi thật tốt.

Họ trấn an anh rằng họ sẽ tiếp tục nuôi anh.

Dù sao bọn họ đã nuôi anh mười năm, hơn nữa cha mẹ ruột của anh cũng không còn.

Tiếp đó, Chiêm Sĩ Đức tìm đến truyền thông đưa tin về việc mình tìm lại con trai ruột.

Hơn nữa còn nói cho công chúng biết, ông ta sẽ tiếp tục nuôi Chiêm Hành, yêu thương coi anh như con ruột của mình.

Các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin, nhiều người chen lấn vỡ đầu chạy vào bệnh viện.

Đều hy vọng mình có thể từ chỗ Chiêm Hành phỏng vấn được tư liệu độc quyền đầu tiên.

“Cậu không phải là con ruột của chủ tịch Chiêm Sĩ Đức, chuyện này cậu có biết không?”

“Nghe nói chủ tịch Chiêm Sĩ Đức vẫn sẽ tiếp tục nuôi nấng cậu, cậu có muốn nói gì về chuyện này không?”

“Cậu nghĩ gì sau khi được biết cha mẹ ruột của mình là người khác? Cậu có muốn nhận lại họ không?”

“Nghe nói cha mẹ ruột của cậu thương thế quá nặng khi xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đã qua đời, việc này là thật sao?”

“Được biết, cha mẹ ruột của cậu chỉ là giáo viên đại học, điều kiện kinh tế của bọn họ so với nhà họ Chiêm nhất định là một trời một vực. Xin hỏi, nếu như bọn họ không qua đời, cậu sẽ bỏ lại cái danh đại thiếu gia của nhà họ Chiêm nhận lại bọn họ không?”

“Sau khi biết cha mẹ ruột của cậu qua đời, cậu có đi xem thi thể bọn họ không? Trong lòng cậu có buồn không?”

Các loại vấn đề liên tiếp ập đến, từng câu từng chữ đập đến làm cho đầu óc Chiêm Hành choáng váng.

Anh vô phương ứng đối chỉ có thể nằm trên giường bệnh, nhìn ống kính và đèn flash trước mặt làm hoa cả mắt.

Anh cái gì cũng không nghe thấy, lại giống như cái gì cũng nghe thấy, một chữ anh cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nằm trên giường bệnh.

Chiêm Hành ở trong phòng bệnh viện, tự mình nằm một ngày.

Sau đó, anh nén đau đớn trên người, gọi y tá tới, bảo y tá đẩy xe lăn cho anh, bảo cô đưa anh đến nhà xác.

Y tá đẩy xe lăn, nhìn đứa trẻ mười tuổi ngồi trên xe lăn, khuôn mặt của trẻ con nhưng mang sự lạnh lẽo và cô đơn không phù hợp với tuổi tác.