Rất nhanh, video trong điện thoại di động phát đến đoạn Phùng Lâm bị Đường Cận ấn nằm sấp trên mặt đất, Trương Tề gấp đến độ hô to theo hình ảnh trong đó, lần này sắc mặt Trương Tề trở nên cực kỳ đặc sắc.
Vừa rồi hắn bảo vệ Giản An An nhiều đến mức nào, lúc này sắc mặt hắn khó xử bấy nhiêu.
Video đã kết thúc.
Giản An An bắt đầu ghi hình từ giây phút Đường Cận bắt đầu động thủ đánh người, ghi hình từ lúc bắt đầu đến cuối, trong đó có đoạn khoảng cách hơi xa, không quay được mặt Đường Cận, cô ta còn cố ý phóng đại góc quay, giống như là sợ người khác không biết kẻ đánh người kia là Đường Cận.
Đường Cận tắt điện thoại di động, nhìn về phía Giản An An cười nói: “Kỹ thuật quay phim không tệ, quay tôi đặc biệt rõ ràng. Sao, muốn mang về nhà lén xem à? Muốn học đánh nhau tôi có thể dạy cậu, không cần quay lại tự học lén.”
Giản An An nghe vậy, khóc càng dữ dội, mang bộ dạng chịu rất nhiều uất ức, nhìn Đường Cận nói: “Cận, cậu nghe tôi giải thích, tôi chính là, tôi chính là sợ bọn họ ăn hϊếp cậu, nên quay video lại, muốn giúp cậu lưu lại chứng cớ…”
Đám côn đồ xung quanh: … Tất cả đều là bằng chứng chúng ta bị cô ấy bắt nạt, phải không?
Đường Cận nở nụ cười, gương mặt cực kỳ xinh đẹp: “Thật không? Hóa ra cậu quan tâm đến tôi như vậy? Vậy vừa rồi lúc tên tóc đỏ thả cậu đi, cậu không phải xoay người đi rất dứt khoát sao? Cũng không nói kéo tôi đi cùng? Để lại một mình tôi và đám chổi lông gà hung ác này ở cùng một chỗ, cậu nhẫn tâm sao?”
Trương Tề tóc đỏ: ………
Mũi xanh. Một đám chổi lông gà hung ác. Khuôn mặt sưng lên: ……
Chiêm Hành nghe Đường Cận nói không nhịn được, khuôn mặt lạnh như núi tuyết kia cũng tan ra một chút, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Mà Phùng Lâm không hề nhịn, trực tiếp cười ra tiếng, nhìn về phía trong mắt Đường Cận, ý cười càng thêm sâu.
Chiêm Tri Hành cũng trào phúng nhìn thoáng qua Giản An An, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc.
Khuôn mặt Giản An An nhất thời từ đỏ chuyển sang trắng, cực kỳ đặc sắc.
Đường Cận vừa mới lúc xem video có nhìn thoáng qua đồng hồ bây giờ đã rất muộn, tài xế chờ cô ở cửa chắc cũng sốt ruột, cho nên cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Giản An An.
Đường Cận đem điện thoại di động của Giản An An trực tiếp nhét vào trong túi quần, thản nhiên nói: “Được rồi, điện thoại di động này tôi tịch thu, chút nữa sẽ trả lại thẻ sim điện thoại cho cậu, tiện thể bồi thường cho cậu một chiếc điện thoại di động mới, cậu đi đi.”
Giản An An không nói gì nữa, trên mặt vẫn còn nước mắt, cắn chặt môi dưới, lại nhìn Chiêm Hành một cái. Kết quả cô ta phát hiện, Chiêm Hành căn bản không nhìn cô ta, mà là đang nhìn Đường Cận, vì thế không cam lòng thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Sau khi Giản An An rời đi, Đường Cận nhìn về phía Phùng Lâm thản nhiên nói: “Rất muộn rồi, chúng tôi phải về nhà, có việc nói trên Wechat.”
Phùng Lâm cười: “Được.”
Đường Cận gật gật đầu với Phùng Lâm, sau đó trực tiếp đẩy Chiêm Hành đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Chiêm Tri Hành một cái.
Phùng Lâm nhìn bóng lưng Đường Cận đẩy Chiêm Hành rời đi, ánh mắt tối sầm lại.
Trên đường trở về, Chiêm Hành vẫn không nói gì, vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, sắp đến nhà họ Chiêm anh mới quay đầu lại nhìn về phía Đường Cận: “Sau này gặp lại loại chuyện này cậu phải nghe lời, đừng xông lên nữa.”
Đường Cận nhìn Chiêm Hành, bộ dạng ngoan ngoãn ra sức gật đầu, kỳ thật trong lòng nghĩ đến chính là: lần sau gặp phải chuyện như vậy tôi vẫn dám!
Chiêm Hành giống như biết trong lòng Đường Cận đang suy nghĩ cái gì, trong mắt hiện lên một ý cười bất đắc dĩ, sau đó lại nói: “Chuyện của nhà họ Phùng cậu đừng bận tâm.”
Đường Cận lần này gật đầu là thật lòng, cô căn bản không muốn tiếp tục bận tâm, bằng không làm sao có thể để Chiêm Hành thoát ly khỏi nhà họ Chiêm đây?
Chiêm Hành nói xong, ý cười trong mắt lại biến mất, giống như là nghĩ tới cái gì đó, thần sắc có chút ảm đạm.
Anh quá yếu, nhất định phải mạnh hơn mới được, cho dù sau này anh không thể đứng lên tự mình bảo hộ Đường Cận, ít nhất cũng phải có thực lực đảm bảo sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa.
Trong lòng Chiêm Hành suy nghĩ liên tục, ánh mắt thâm trầm xuống, cả người nhìn tựa như đột nhiên lại càng thêm trưởng thành.
Mãi cho khi đến nhà họ Chiêm, sau khi Chiêm Hành ngồi lại trên xe lăn, mới nhìn về phía Đường Cận có chút ấp úng, mở miệng nói: “Cậu, cậu tránh xa Phùng Lâm kia một chút…”
Đường Cận nghe vậy ngẩn ra, nhưng trong lòng cô từ trước đến nay luôn nghe theo Chiêm Hành, cho nên cũng không nghĩ sâu, vì thế gật gật đầu cười nói: “Được, tôi biết rồi.”
Chiêm Hành thấy Đường Cận đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dường như cũng hòa nhã hơn một chút, nhìn Đường Cận nói: “Tuần sau gặp lại.”
Đường Cận cười rạng rỡ: ” Tuần sau gặp lại.”
Đường Cận về đến nhà, Đường Học Sơn, Chu Hi cùng Đường Triết đều chưa trở về, hình như rất bận rộn, Đường Cận thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả họ đều không có ở nhà, vì vậy đỡ cho cô phải giải thích tại sao tối nay về nhà muộn như vậy.
Đường Cận bảo chú Trương chuẩn bị cho cô một chiếc điện thoại di động mới, chú Trương cười gật đầu nói được.
Đường Cận trở về phòng tắm rửa trước, sau đó lấy điện thoại di động của Giản An An ra, lấy riêng thẻ sim điện thoại của Giản An An ra.
Sau đó gửi đoạn video Giản An An quay vào điện thoại di động của mình, tiếp đó xóa video trong điện thoại di động của Giản An An.
Cô không có hứng thú nhìn những thứ khác trong điện thoại di động của Giản An An, nên ném điện thoại di động của Giản An An sang một bên.
Đường Cận nằm lừ trên giường một hồi, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đường Cận đứng dậy mở cửa phòng, chỉ thấy chú Trương đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt hiền lành nói: “Cô chủ, điện thoại di động mới mà cô cần.”
Đường Cận cười nói với chú Trương: “Cám ơn chú Trương.”
Chú Trương chuẩn bị cho Đường Cận một chiếc điện thoại di động mới nhất, hộp cũng không tháo ra, Đường Cận đưa tay nhận lấy.
Chú Trương nói: “Vừa rồi ông chủ gọi điện thoại, tối nay họ đi tham gia một bữa tiệc tối, có lẽ còn phải rất lâu mới trở về, nếu cô chủ đói thì ăn cơm trước.”
Đường Cận vừa mới “vận động”, quả thật có chút đói bụng, vì thế đặt điện thoại di động mới ở trong phòng, sau đó xuống lầu đi ăn cơm.
Lúc Đường Cận đang ăn, điện thoại di động của cô vang lên âm thanh tin nhắn của Wechat.
Đường Cận vừa ăn vừa mở ra xem, thì thấy Phùng Lâm gửi tin nhắn cho cô.
Biệt danh Wechat của Phùng Lâm cũng giống như Đường Cận, đều là tên thật của mình. Hình đại diện của hắn là hình bóng lưng của hắn, trong tay kẹp một điếu thuốc, có vẻ có chút cô độc tiêu điều.
【 Phùng Lâm: cô thích Chiêm Hành? 】
Đường Cận nhìn tin nhắn này, cảm thấy có chút kỳ quái. Chuyện cô thích Chiêm Hành, có thể dễ dàng nhìn ra như vậy?
Chẳng qua cô không có tâm tư nói nhảm với Phùng Lâm.
【Đường Cận: nói đi, rốt cuộc anh có chuyện gì? 】
Đường Cận biết, người như Phùng Lâm, nếu không có việc gì sẽ không thêm Wechat của cô, khẳng định là có việc tìm Đường Cận.
【Phùng Lâm: ha ha, người đẹp mẫn cảm như vậy sao? 】
【Phùng Lâm: được rồi, quả thật có chút chuyện nhỏ, hy vọng người đẹp có thể giúp đỡ. 】
【Đường Cận: nói. 】
【Phùng Lâm: chuyện này nói như thế nào đây, có chút phức tạp, tôi muốn cô đồng ý trước, sau này giúp tôi một việc. 】
【Đường Cận: việc gì? 】
【Phùng Lâm: đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết, không nói trước. 】
【Đường Cận:…】
Phùng Lâm bên kia điện thoại di động, nhìn Đường Cận gửi tới ba dấu chấm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó sửa một ghi chú cho Wechat của Đường Cận: Người đẹp.
【 Phùng Lâm: cụ thể cô muốn tôi gây phiền toái cho nhà họ Chiêm như thế nào? 】
【 Người đẹp: đơn giản, buộc Chiêm Sĩ Đức đẩy một người ra để chịu tội, người đó phải là Chiêm Hành. 】
Phùng Lâm nhìn người đẹp gửi lời nói này, nhướng mày.
【Phùng Lâm: không phải cô thích hắn ta sao? Sao nỡ đẩy hắn ta ra chịu tội? 】
Đường Cận thấy Phùng Lâm gửi tin nhắn, không nhanh không chậm lại ăn một miếng cơm, sau đó buông đũa cầm lấy điện thoại di động, tiếp tục đánh máy.
【 Người đẹp: sao anh lại dong dài như vậy? 】
Phùng Lâm thấy Đường Cận gửi tin tức tới, cười ha ha.
【Phùng Lâm: việc này nói đơn giản cũng rất đơn giản, nói phức tạp cũng rất phức tạp. 】
【 Phùng Lâm: chẳng qua sau khi Chiêm Sĩ Đức đẩy Chiêm Hành ra, cô không hy vọng tôi thật sự gây phiền toái cho Chiêm Hành chứ? 】
Đường Cận liếc mắt khinh khỉnh.
【Đường Cận: nói thừa. 】
【 Phùng Lâm: được thôi, nhưng cô phải đồng ý sau này giúp tôi một việc, tổng cộng chỉ có hai việc, thế nào? 】
【Người đẹp: sao anh lại có nhiều việc như vậy? 】
【Người đẹp: Đồng ý. 】
Phùng Lâm nhìn tin tức Đường Cận gửi tới, trên mặt luôn mang theo nụ cười, tựa như tâm tình vô cùng vui sướиɠ.
[Phùng Lâm: Ừ, tiến độ cụ thể tôi sẽ nhắn tin cho cô. 】
【Người đẹp:. 】
Phùng Lâm nhìn dấu chấm hết, bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Thật lạnh nhạt.”
Phùng Lâm buông điện thoại di động xuống, cầm lấy một con dao gọt hoa quả có chút tổn hại bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ cười.
Con dao gọt hoa quả này chính là thanh Đường Cận ấn vào đầu hắn, hắn dùng không ít sức lực mới rút ra, có thể thấy được sức tay của Đường Cận rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Ngày mai là cuối tuần, Đường Cận tắt đồng hồ báo thức chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau Đường Cận rời giường, cùng Đường Học Sơn, Chu Hi còn có Đường Triết, cả nhà nói chuyện vui cười ăn sáng.
Đường Cận không có việc gì làm, nên cùng Chu Hi nằm dài trên sô pha phòng khách xem TV.
Chu Hi vừa xem TV, vừa nói chuyện phiếm với Đường Cận: “Bộ phim truyền hình này gần đây rất hot, trong đó có một đoạn tương đối đặc sắc chính là nữ chính sau khi bị tên người yêu cũ cặn bã cắm sừng, quay ngược lại kết hôn với anh trai của tên người yêu cũ cặn bã kia, lúc tên cặn bã kia mang vẻ mặt không thể tin được gọi nữ chính là chị dâu, sảng khoái chết đi được.”
Đường Cận vừa gặm táo vừa xem.
Chu Hi nhìn Đường Cận nói: “Cận Cận, không phải con muốn vào giới giải trí quay phim sao? Nếu con thích loại phim truyền hình này, có thể kêu ba con bỏ tiền ra quay một bộ phim cho con, con làm nữ chính.”
Đường Cận nghe vậy lắc đầu, lại gặm một miếng táo nói: “Không cần, con nghĩ mình từ từ thôi, diễn xuất của con còn chưa thành thục.”
Vẻ mặt Chu Hi vui mừng cùng tự hào nhìn Đường Cận: “Đúng rồi, Cận Cận nhà ta thật khiêm tốn, không kiêu căng không nóng nảy!”
Đường Cận: ……
Trên TV, nữ chính và người chồng mới cưới mang vẻ mặt hạnh phúc đứng chung với nhau, chồng của nữ chính kêu tên người yêu cũ cặn bã của nữ chính gọi nữ chính là chị dâu, mặt tên người yêu cũ cặn bã biến thành màu gan heo, vô cùng đặc sắc.
Đường Cận nhìn nữ chính đó.
Nữ diễn viên đó trông rất đẹp, mặt mày vô cùng thanh lệ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua sâu trong ánh mắt lại mang theo một chút đau buồn nhàn nhạt, còn có sự thoải mái do buông bỏ.
Diễn xuất cực tốt, đem tâm trạng của nữ chính lúc này vì thanh xuân đã từng giao phó, tình cảm bi thương, còn có sự không đáng và những cảm xúc phức tạp khác, diễn xuất vô cùng tinh tế, sâu sắc.
Đường Cận nhìn nữ chính đó nói: “Diễn viên này không tệ, tên là gì?”
Chu Hi nhìn TV nói: “À, cô ấy à, cô ấy là diễn viên mới nổi gần đây, tên là Ngô Tân Nguyệt, diễn xuất không tệ, bộ phim truyền hình này gần đây rất bùng nổ, giúp cô ấy nổi tiếng theo.”
Đường Cận vừa nghe tên này sao lại quen thuộc như vậy, suy nghĩ một hồi mới nhớ tới.
Lần trước Chiêm Tri Hành tự nói ra đối tượng mập mờ với anh ta, không phải gọi là Ngô Tân Nguyệt sao? Chẳng lẽ chính là nữ sinh này?
Đường Cận lại cắn một miếng táo.
Cô gái này nhìn lên không tệ, chính là ánh mắt không được tốt, đáng tiếc.
Chu Hi ở một bên nói: “Nói tới Ngô Tân Nguyệt này mẹ đã gặp rồi. Mẹ đã gặp cô ấy khi mẹ đi dự tiệc với một nhóm phu nhân, mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đến. Gia cảnh của cô ấy rất tốt, trong nhà mở công ty điện ảnh và truyền hình, bộ phim này chính là do nhà cô ấy góp vốn quay đó.”
Đường Cận gật gật đầu, nhàn nhạt ồ một tiếng.
Chu Hi tiếp tục nói: “Mẹ cô ấy hình như còn thêm Wechat của mẹ, công ty nhà cô ấy phát triển không tệ, dưới trướng có không ít nghệ sĩ rất hot, nếu con thích mẹ có thể tìm mẹ cô ấy nói chuyện, ký hợp đồng với công ty bọn họ.”
Đường Cận nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Khoan đã, chờ con thi đại học xong.”
Chu Hi nghe vậy vỗ tay nói: “Đúng vậy, con không nói mẹ thì quên mất, con sắp thi đại học rồi! Áp lực thi đại học rất lớn, mẹ phải nhanh chóng đi nấu canh bổ não cho con!”
Đường Cận: ……
Chu Hi nói xong, giống như có một trận gió thổi vào phòng bếp.