Anh Tề mờ mịt nhìn Đường Cận: “Cam, cam đoan? Cam đoan thế nào?”
Mặc dù Phùng Lâm bị Đường Cận ấn xuống đất, lúc này không thể động đậy, nhưng hiện tại nghe Đường Cận muốn cam đoan, nên nổi hứng thú. Tò mò Đường Cận muốn cam đoan như thế nào? Viết một tờ cam đoan? Hay quay video?
Kết quả hắn nghe thấy Đường Cận lãnh đạm nói: “Thề.”
Phùng Lâm: ……
Anh Tề: ………
“Được được được!” Anh Tề sợ Đường Cận chút nữa sẽ đổi ý, đâm thẳng một dao vào đầu Phùng Lâm, vội vàng nói: “Tôi thề! Tôi Trương Tề thề, lát nữa cô thả Phùng nhị thiếu gia, chúng tôi tuyệt đối không động thủ!” Động thủ cũng đánh không lại….
Đường Cận nghe lời Trương Tề nói xong, quả nhiên buông tay ra, dứt khoát lưu loát.
Phùng Lâm đứng lên, hoạt động cánh tay vừa rồi bị Đường Cận vặn.
Bình thường hắn cũng luyện tập không ít lần, nhưng không ngờ tới nữ sinh trước mặt còn thấp hơn hắn một cái đầu, lại sức lực lớn như vậy, ấn hắn không động đậy được, quả thực làm cho hắn kinh ngạc.
Khóe miệng Phùng Lâm nhếch lên ý cười, nhìn Đường Cận: “Cô tên gì?”
Ở khoảng cách gần, Đường Cận mới thật sự thấy rõ bộ dạng của Phùng Lâm.
Phùng Lâm rất đẹp trai, chính là mặt mày của hắn cực kỳ có tính công kích, lúc cười tính công kích ít đi một chút, nhưng lúc không cười, mặt mày nhìn có chút sắc bén.
Đường Cận mở miệng đang tính nói chuyện, chợt nghe Chiêm Hành nói: “Mày có chuyện gì cứ nhằm vào tao, là tao kêu cô ấy động thủ, không liên quan đến cô ấy.”
Đường Cận nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Chiêm Hành đã tự mình xoay xe lăn đi tới trước mặt cô và Phùng Lâm.
Chiêm Hành ngồi trên xe lăn nhưng không hề thể hiện sự yếu đuối, nhìn Phùng Lâm, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, con ngươi chỉ còn sự im lặng trong lạnh lẽo: “Mày cũng thấy rồi, cô ấy vì bảo vệ tao mới động thủ, nếu như không có tao ngầm đồng ý, cô ấy cũng không thể động thủ với mày.”
Chiêm Tri Hành nghe vậy không nói gì, oán hận nhìn Chiêm Hành.
Đường Cận biết, Chiêm Hành nói lời này là vì bảo vệ cô, sợ nhà họ Phùng gây phiền toái cho cô.
Đường Cận suy nghĩ một chút.
Đêm qua, bởi vì cô lo lắng Chiêm Tri Hành sẽ gây phiền toái Chiêm Hành lúc ở nhà, lo lắng cả đêm không ngủ được, khi đó cô suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như có thể làm cho Chiêm Hành thoát ly khỏi nhà họ Chiêm thì tốt quá.
Thoát ly nhà họ Chiêm rồi, vậy Chiêm Hành không có quan hệ gì với nhà họ Chiêm nữa, cũng không sợ Chiêm tri hành gây sự. Cho dù có gây sự, cô ra tay ngăn cản cũng không cần kiêng dè.
Bây giờ không phải là một cơ hội sao?
Thế lực hiện tại của nhà họ Phùng, tuy rằng còn không lớn như diễn biến cuối cùng trong nguyên văn, nhưng so sánh giữa nhà họ Chiêm và nhà họ Phùng vẫn có chênh lệch rất lớn, với đức hạnh của Chiêm Sĩ Đức, ông ta nhất định không muốn đắc tội nhà họ Phùng.
Mà giữa Chiêm Tri Hành và Chiêm Hành, người mà Chiêm Sĩ Đức muốn bảo vệ cũng chỉ có Chiêm Tri Hành.
Cho nên mượn cơ hội này, có thể làm cho Chiêm Sĩ Đức tự mình đẩy Chiêm Hành ra khỏi nhà họ Chiêm.
Đường Cận nghĩ, nhìn Chiêm Tri Hành ở một bên, nói với Phùng Lâm: “Oan có đầu nợ có chủ, ngẫm lại ngay từ đầu chuyện này là do ai gây ra.”
Chiêm Tri Hành: ……
Trương Tề nghe Đường Cận nói vậy, bất mãn nhìn Chiêm Tri Hành. Nếu như không phải Chiêm Tri Hành mời hắn tới, Phùng Lâm làm sao có thể bị người ta ấn dưới mặt đất?
Mẹ nó, hắn phải hoài nghi đây có phải là Chiêm Tri Hành cố ý tính kế làm hắn mất mặt hay không!
Phùng Lâm nhìn về phía Đường Cận, tới gần Đường Cận một chút, trong mắt mang theo ý cười, dùng âm lượng chỉ có hắn và Đường Cận mới có thể nghe thấy thấp giọng nói: “Cô muốn tôi gây phiền toái với Chiêm Tri Hành?”
Đường Cận nhìn về phía Phùng Lâm, ánh mắt lãnh đạm: “Tôi muốn anh phiền toái cho nhà họ Chiêm.”
Phùng Lâm nở nụ cười, lại tới gần Đường Cận thêm một chút, âm thanh khàn khàn: “Việc này đơn giản, chẳng qua tôi giúp cô rồi, có phải cô nên bày tỏ lòng cảm ơn một chút hay không?”
Chiêm Hành ở một bên, thấy Phùng Lâm cách Đường Cận quá gần, nhíu mày, sắc mặt càng thêm lạnh, nhưng anh thấy Đường Cận không né tránh Phùng Lâm, vì thế không nói gì.
Đường Cận vẫn lãnh đạm nhìn Phùng Lâm như trước: “Anh muốn cái gì?”
Phùng Lâm cũng không dám trêu chọc nói hắn muốn Đường Cận, bằng không hắn có thể cam đoan, hắn vừa nói xong, Đường Cận nhất định sẽ ấn hắn xuống đất lần nữa.
Phùng Lâm trên mặt mang theo nụ cười, cực kỳ hung hăng: “Đưa cho tôi wechat của cô.”
Đơn giản như vậy? Thỏa thuận này không tồi.
Đường Cận không nói hai lời, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, sau đó tìm mã QR, đưa tới trước mắt Phùng Lâm.
Phùng Lâm thấy Đường Cận sảng khoái như vậy, nụ cười trên mặt càng nở rộng, cũng lấy điện thoại di động ra thêm Wechat của Đường Cận.
Trương Tề nhìn hai người này, vẻ mặt khó nói hết.
Một vài phút trước, hai con người này, một người ấn người dưới mặt đất, một người bị ấn dưới mặt đất, bây giờ có thể bình tĩnh hoà nhã thêm Wechat?
Thế giới này quá huyền huyễn.
Phùng Lâm thêm Wechat xong, đang chuẩn bị nói cái gì đó nữa, thì nghe thấy trong bụi cỏ phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nơi đó: “Ai?”
Mà hắn và Đường Cận đồng thời lên tiếng, cũng là đồng thời quay đầu nhìn về phía chỗ đó, ở trong mắt người khác thoạt nhìn cực kỳ ăn ý.
Phùng Lâm và Đường Cận liếc nhau một cái, ý cười trong mắt Phùng Lâm càng thêm sâu, mà Đường Cận vẫn lãnh đạm như trước.
Chiêm Hành ở một bên, mặt càng ngày càng lạnh.
Trương Tề trực tiếp đi tới chỗ vừa rồi Phùng Lâm và Đường Cận cùng nhau nhìn tới, sau đó trong tay xách một người đi trở về.
Trương Tề ném người trong tay xuống dưới mặt đất, Đường Cận vừa nhìn lại là Giản An An, không ngờ Giản An An lại ở gần đây.
Đường Cận nhớ rõ, trong nguyên văn, Giản An An bảo vệ Chiêm Hành tổng cộng hai lần. Một lần là thời điểm Giản An An đời thứ nhất, một lần là sau khi Giản An An sống lại.
Hai lần đều là bởi vì Chiêm Tri Hành tìm côn đồ ngoài trường học đến ức hϊếp Chiêm Hành, sau đó Giản An An liều chết chắn trước mặt Chiêm Hành, thay Chiêm Hành bị đánh, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ta đi vào trong trái tim Chiêm Hành.
Chẳng qua trong nguyên văn, trong đám côn đồ kia không có Phùng Lâm, hơn nữa cũng không phải phát sinh vào thời gian này, cho nên nội dung kịch bản đã phát sinh biến hóa.
Nghĩ đến nguyên nhân có khả năng là do bản thân Giản An An.
Giản An An vì để Đường Cận cách Chiêm Hành xa một chút, hôm qua cố ý dẫn Chiêm Tri Hành trở lại phòng học sớm, để Chiêm Tri Hành tận mắt nhìn thấy Đường Cận và Chiêm Hành cùng nhau ăn cơm.
Từ đó dẫn đến, Chiêm Tri Hành muốn gây phiền toái Chiêm Hành trước thời hạn, sau đó Chiêm Tri Hành đi trường trung học số 2 bên cạnh tìm đám côn đồ này, không nghĩ tới bên trong lại còn có Phùng Lâm.
Trương Tề nhìn Giản An An nằm trên mặt đất đang sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hỏi: “Mày là ai? Mày trốn ở đó để làm gì?”
Giản An An cũng khá xinh đẹp, lúc này bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cho thêm một loại cảm giác khiến người ta thương tiếc.
Cô ta rưng rưng nhìn về phía Chiêm Hành, điềm đạm đáng thương nói: “Tôi, tôi vốn có vấn đề muốn hỏi bạn học Chiêm Hành, cho nên sau khi tan học chờ cậu ấy ở cổng trường, kết quả không thấy cậu ấy đi ra, sau đó, sau đó tôi rất lo lắng, nên quay trở về, muốn xem cậu ấy đi chưa…”
Đường Cận thấy thân thể Giản An An thật sự có chút run rẩy, có lẽ thật bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ.
Nhưng không nghĩ tới nữ chính chính là nữ chính, bị dọa đến thế này rồi cũng không hề hoảng loạn, thời khắc nào cũng không quên tạo thiện cảm ở trước mặt Chiêm Hành.
Đường Cận nhìn về phía Chiêm Hành, kết quả chỉ thấy mặt Chiêm Hành lạnh như băng, rũ mắt xuống cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, hình như căn bản không nghe thấy Giản An An đang nói cái gì, cũng có thể hiện tại anh còn không biết Giản An An đang ở trước mặt.
Chiêm Tri Hành nghe vậy cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Giản An An nói: “Không nghĩ tới một tên tàn phế như vậy, lại còn có người thích.”
Giản An An nghe thấy giọng của Chiêm Tri Hành, trong mắt hiện lên sự thù hận, sau đó lại biến mất, thuận theo lời Chiêm Tri Hành nói giả bộ ngượng ngùng, nhìn về phía Chiêm Hành đang trầm mặc ở một bên.
Kết quả Chiêm Hành căn bản không để ý tới cô ta.
Trương Tề thấy cô gái sợ tới mức mặt trắng bệch, cả người còn phát run, nhất thời nảy sinh lòng thương tiếc, thả lỏng giọng nói với Giản An An: “Không có chuyện gì với cô, muộn như vậy rồi mau về nhà đi.”
Đôi mắt Giản An An đỏ ửng, nhìn bộ dạng đơn thuần lại vô tội, khiến người ta thương mến, nhìn Trương Tề run giọng nói: “Cảm ơn, cám ơn…” Nói xong còn nhìn Chiêm Hành không nỡ, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, Đường Cận gọi Giản An An vừa mới xoay người: “Chờ một chút.”
Thân thể Giản An An cứng đờ, chậm rãi xoay người lại nhìn Đường Cận: “… Có chuyện gì vậy?”
Đường Cận nhìn điện thoại di động trong tay Giản An An, từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy, lãnh đạm nói: “Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi xem.”
Giản An An nghe vậy, ánh mắt nhất thời đỏ lên, bộ dạng nước mặt lã chã, mang theo tiếng nức nở nhìn Đường Cận nói: “Cận, tại sao cậu lại muốn xem điện thoại di động của tôi…”
Khóe miệng Đường Cận nhếch lên một tia cười lạnh: “Không tại cái cả, chỉ muốn xem một chút.”
Giản An An bộ dạng khó xử, còn nhìn Trương Tề ở một bên, đáng thương đến cực điểm.
Trương Tề nhất thời nổi lên sự thương tiếc, nhìn về phía Đường Cận bất mãn nói: “Điện thoại di động đều là thứ vô cùng riêng tư, sao có thể tùy tiện cho người khác xem, cô đừng làm khó người khác.”
Kết quả Phùng Lâm bên cạnh Đường Cận lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Tề một cái, Trương Tề nhất thời rụt đầu lại.
Mồ hôi đổ trên trán Giản An An, ngay cả sắc mặt cũng trắng đi vài phần.
Vừa rồi cô ta luôn trốn trong bóng tối, vốn định tìm cơ hội cứu Chiêm Hành ra, từ đó để lại ấn tượng trong lòng Chiêm Hành.
Kiếp trước cũng là Chiêm Tri Hành tìm đến côn đồ ngoài trường học, muốn gây phiền toái cho Chiêm Hành, sau đó cô ta liều mạng chắn trước mặt Chiêm Hành bị đánh thay anh, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Chiêm Hành.
Tuy rằng đám côn đồ đời này không giống như kiếp trước, hơn nữa bên trong lại còn có Phùng Lâm làm cho cô ta khϊếp sợ, nhưng sau đó cô ta đã bình tĩnh lại.
Phùng Lâm người này, kiếp trước cô ta từ trong miệng người khác nghe nói qua một chút tính cách bản tính, Phùng Lâm không đánh phụ nữ.
Cho nên cô ta nghĩ, đợi lát nữa đám côn đồ này động thủ với Chiêm Hành, sau khi Đường Cận cũng đi rồi, cô ta liền lao ra chắn trước mặt Chiêm Hành, như vậy Chiêm Hành có thể nhớ kỹ cô ta như kiếp trước.
Cô ta cảm thấy Đường Cận đối với Chiêm Hành chỉ là hứng thú nhất thời, chắc lại giở tính đại tiểu thư, muốn làm Chiêm Tri Hành ghen tuông, cho nên mới cố ý tiếp cận Chiêm Hành như vậy.
Cô ta cảm thấy, nếu như đám côn đồ này chút nữa thật sự động thủ với Chiêm Hành, Đường Cận khẳng định sợ tới mức rời đi.
Kết quả không ngờ tới, Đường Cận lại lợi hại như vậy, một mình đánh ngã đám côn đồ này, làm cho cô ta cực kỳ kinh ngạc, hơn nữa còn làm cho cô ta bỏ lỡ cơ hội lộ diện trước mặt Chiêm Hành.
Giản An An nghĩ tới đây, liền cảm thấy trong lòng cực kỳ hận Đường Cận, Đường Cận luôn làm hỏng chuyện của cô ta!
Tuy rằng mạch suy nghĩ trong lòng của Giản An An cuồn cuộn, nhưng bề ngoài vẫn cắn chặt môi dưới, bộ dạng sợ hãi khó xử đáng thương.
Trương Tề thấy Giản An An yếu đuối như vậy, muốn mở miệng giải vây cho cô ta, nhưng thấy ánh mắt Phùng Lâm bên cạnh Đường Cận đang nhìn hắn, hắn lại không dám, chỉ có thể nhịn.
Trên mặt Đường Cận mang theo nụ cười nhìn Giản An An, chỉ là ý cười kia không đạt tới đáy mắt: “Thế nào? Có quay gì à? Không dám đưa cho tôi xem sao?”
Giản An An giống như bị lời nói của Đường Cận dọa sợ, run rẩy một chút, nhất thời tỏ ra càng thêm yếu ớt, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chiêm Hành vẫn trầm mặc không nói.
Chiêm Hành vẫn lạnh lùng như trước, thờ ơ với ánh mắt Giản An An.
Ánh mắt Chiêm Hành cực kỳ lạnh, Giản An An lạnh lẽo trong lòng, liền lại thu hồi tầm mắt, vành mắt càng đỏ hơn.
Trương Tề nhìn không nổi nữa, nhưng cũng không dám phản đối ý của Phùng Lâm, vì thế mềm giọng nói với Giản An An: “Thế này em gái, đừng sợ, em đưa điện thoại di động cho chúng tôi xem một cái là được, xem xong trả cho em liền.”
Giản An An nghe vậy, lại đáng thương nhìn về phía Đường Cận, kết quả Đường Cận cực kỳ lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giản An An thấy không còn cách nào khác, chỉ có thể mở khóa điện thoại di động, sau đó run rẩy đưa cho Đường Cận, còn rơi nước mắt.
Sau khi Đường Cận nhận lấy điện thoại di động không nhìn Giản An An nữa, trực tiếp mở album ảnh, quả nhiên nhìn thấy một video ở bên trong.
Đường Cận mở video kia ra, chỉ thấy bên trong quay rõ ràng cảnh Đường Cận đánh người vừa rồi.
Đôi mắt Đường Cận cực kỳ lạnh, Phùng Lâm một bên cùng Đường Cận xem điện thoại di động, sắc mặt cũng lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Giản An An một cái.
Chiêm Hành tuy rằng không xem điện thoại di động, nhưng từ biểu cảm trên mặt Đường Cận mà thấy, anh lập tức đoán được trong điện thoại kia quay cái gì, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Mà đám côn đồ chung quanh, nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng kêu đau đớn, cũng hiểu được đang phát cái gì trong điện thoại di động.
Đó không phải là tiếng kêu la đau đớn của bọn họ bị đánh vừa rồi sao?
Đám côn đồ kia vẻ mặt nhất thời xấu hổ, có mặt còn đỏ lên.
Đặc biệt là tên tóc vàng kia, trong điện thoại di động hắn kêu to nhất. Lúc này tên tóc vàng vừa mới bị Đường Cận đánh rớt mấy cái răng, một miệng toàn máu, cộng thêm biểu cảm xấu hổ đến cực điểm trên mặt hắn hiện tại, quả thực đặc sắc.