Tác giả: Trường Diệp
Edit+Beta: ChiiChoo
_________________________
" Woaa..., bộ váy này đẹp không?" Dịch Noãn nhìn bản thân mình trong gương, Cố Họa ngáp một cái," Cậu hẳn là muốn hỏi rằng cái váy này Hướng Hàn sẽ thích chứ, đúng không?" Cố Họa nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Dịch Noãn đáy lòng tự nhủ: Cô gái à, cho dù cậu có mặc trên người vải bao bố thì Hứa Hàn vẫn sẽ thích.
Dịch Noãn đi dạo đến trưa, sau khi mua được nhiều chiến lợi phẩm, liền kéo tay Cố Họa rời khỏi cửa hàng, "Tuy rằng mình đã dần dần quen, nhưng vẫn cảm thấy cậu hơi kỳ lạ, trước kia cậu vô cùng dịu dàng điềm đạm, hiện tại thay đổi thật sự là quá lớn."
Cố Họa nghiêng người, dùng ngón tay nâng cằm Dịch Noãn, "Hửm? Nói như vậy hiện tại mình đối với cậu không dịu dàng?"
Biết rõ là Cố Họa cố ý trêu mình, Dịch Noãn vẫn e lệ ho khan hai tiếng, vội vàng phủ nhận, bỏ tay của Cố Họa ra, bước nhanh tránh đi, "Cậu còn như vậy thì mình sẽ giận đó."
Cố Họa vội vàng đi theo, đáy lòng lại thở dài -- một tháng trước, lúc Cố Họa ngủ dậy, phát hiện bản thân xuyên đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã từng xem qua.
Lúc đầu khi tỉnh dậy cô còn chưa thích nghi được, cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, hệ thống không cảm xúc nói: [Hoan nghênh đến thế giới này, nếu muốn mạng sống, phải thay đổi kết cục cô độc cầu mà không được của nam phụ, chúc cô may mắn.]
Cố Họa cứng đờ nằm xuống, lẩm bẩm, "Đây là mơ, đây là mơ, mình ngủ tiếp một giấc......" Cố Họa đã mở mắt nhắm mắt rất nhiều lần, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, vẫn là cái trần nhà quen thuộc đó.
Giọng nói của hệ thống lại lần nữa vang lên [ Đừng giãy giụa nữa, mau đi cứu vớt nam phụ đi ] nụ cười Cố Họa cứng đờ: " Không phải tôi chỉ bình luận một câu: Tôi thích nam phụ, tại sao vận mệnh lại trêu đùa đưa tôi đến nơi này."
Còn may năng lực tiếp thu của Cố Họa rất mạnh, hơn nữa khi tiếp thu kí ức, Cố Họa đã biết thân phận mình chính là bạn thân của nữ chính Dịch Noãn, Cố Họa cẩn thận hồi tưởng lại kí ức khi xem tiểu thuyết, lại phát hiện sự tồn tại của mình quá thấp, cô hoàn toàn không có chút kí ức gì về vai phụ này, chỉ biết mình là bạn thân Dịch Noãn, trùng hợp thay vai phụ này, cũng tên là Cố Họa.
Cố Họa dành ra một ngày để lập kế hoạch làm sao để thay đổi kết cục cô độc của nam phụ, cô hồi tưởng lại cốt truyện:
Dịch Noãn từ nhỏ đã được Tần Giao thu dưỡng, nam phụ Tần Giao thích em gái trên danh nghĩa của mình, chỉ là Dịch Noãn một lòng chỉ thích nam chính Hướng Hàn. Tần Giao chỉ có thể vĩnh viễn âm thầm bảo vệ khi Dịch Noãn gặp nguy hiểm, vẫn luôn bảo vệ cô ấy rồi tự tay giao cho Hướng Hàn. Cầu mà không được, lại không đành lòng đi phá hủy Dịch Noãn tốt đẹp, Tần Giao mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng, luôn phải chữa trị nhưng vẫn không thể giảm bớt.
Cố Họa vừa đi học, trong đầu vừa phủ định một loạt các kế hoạch, rối rắm một ngày, cuối cùng quyết định chọn một biện pháp đơn giản nhưng thô bạo: Đó là khiến Tần Giao yêu bản thân, như vậy anh sẽ không cầu mà không được, cô độc sống quãng đời còn lại.
Không nghĩ tới, một tháng, Cố Họa đến mặt Tần Giao cũng chưa nhìn thấy.
"Sao cậu lại thất thần ra như vậy? Anh trai mình nói sẽ đến đón, hay là, cậu cũng cùng đi đi, dù sao bây giờ cũng là giữa trưa, đến nhà mình ăn cơm." Dịch Noãn lắc lắc Cố Họa, muốn làm cô phục hồi tinh thần.
Cố Họa sau khi nghe được liền giật mình, "Được nha!" Khó có thể che giấu vui mừng. Dịch Noãn nén xuống cảm giác ngốc manh của Cố Họa, "Cố Họa, chẳng lẽ là do mình mấy ngày hôm trước nói cậu đáng yêu giống mèo mà cậu dần trở thành mèo sao?"
Cố Họa đôi mắt nhíu lại, tràn ngập nghi hoặc, "Hử?" "Bộ dạng vừa rồi của cậu y như mèo thấy chuột vậy." Dịch Noãn giải thích.
Trong lúc hai người đùa giỡn, Tần Giao đã lái xe tới rồi, anh liếc mắt một cái đã nhận ra Dịch Noãn, còn đối với Cố Họa anh cũng có ấn tượng, chẳng qua trong trí nhớ anh Cố Họa vẫn luôn là người an tĩnh, chưa từng thấy vẻ mặt hoạt bát của cô.
"Anh, ở đây nè!" Dịch Noãn nỗ lực vẫy tay, Tần Giao dừng xe lại, "Trời nóng như vậy sao không ở bên trong chờ anh."
Dịch Noãn lôi kéo Cố Họa ngồi vào trong xe, cầm lấy giấy Tần Giao đưa cho, vừa lau mồ hôi vừa trả lời, "Còn không phải em sợ anh không tìm thấy bọn em sao."
Tần Giao lấy giấy đưa cho Cố Họa, Cố Họa nhận lấy giấy, lúc cười lộ ra răng nanh, "Cảm ơn anh trai, chào anh, em là Cố Họa."
Tần Giao sửng sốt một lúc, Dịch Noãn ở bên cạnh cũng ngây dại, Tần Giao thu tay lại, "Ừ, tôi có nhớ." Nghe được lời này, đôi mắt Cố Họa cong thành hình trăng non: Không ngờ anh còn nhớ rõ mình!
Tần Giao tập trung lái xe, Cố Họa và Dịch Noãn ngồi ở ghế sau lẩm bẩm, bọn họ cúi đầu nói chuyện với nhau.
Dịch Noãn: Không ngờ nha, sao cậu lại nhiệt tình với anh hai vậy, nói thật đi rốt cuộc có ý đồ gì.
Cố Họa buông tay: Vậy...... Mình nói mình có ý với anh cậu, cậu tin không?
Dịch Noãn không chút nào che dấu kinh ngạc, nuốt nước miếng, duỗi tay sờ trán Cố Họa: Không phát sốt! Còn nữa, tính thêm lần này thì cậu mới gặp anh hai 3 lần, hơn nữa lúc trước hai người cũng không có nói chuyện, như vậy cậu làm sao có thể thích anh hai!
Cố Họa sờ hai cái đầu ngón tay, nhìn Tần Giao trong kính chiếu hậu, giả vờ tự hỏi: Chỉ là, đột nhiên, cảm thấy anh trai cậu rất tốt.
Sau đó liền mặc kệ Dịch Noãn xao động, Cố Họa dựa vào lưng ghế, không kiêng nể gì mà nhìn sườn mặt Tần Giao. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Cố Họa cúi đầu nói: " A Noãn, cậu đừng nói với Tần Giao là mình thích anh ấy nha."
Dịch Noãn hoang mang nhìn Cố Họa: "Vì sao?"
Cố Họa: "Giờ cậu đang học cấp 3, nếu anh hai cậu biết cậu có khuynh hướng yêu sớm khẳng định sẽ giáo dục lại tư tưởng cho cậu."
Kỳ thật Cố Họa là lo lắng Tần Giao sẽ bị kí©h thí©ɧ khi biết Dịch Noãn có người yêu thích, nhận ra tâm tư của bản thân đối với Dịch Noãn.
Dịch Noãn cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Cố Họa nói cũng có lý: "Được! Vậy cậu muốn mình giúp cậu theo đuổi anh hai sao?"
Cố Họa không nghĩ tới Dịch Noãn lại nói như vậy, không khỏi mỉm cười: "Được! Nếu mình trở thành chị dâu của cậu nhất định sẽ báo đáp chuyện này."
Hai người trò chuyện với nhau, hào hứng nói về đám cưới về tương lai, thậm chí còn nghĩ đến chuyện đặt tên cho con.
Tần Giao hết sức tập trung lái xe, phía sau thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười "Kì lạ" của hai người, Tần Giao từ trong kính chiếu hậu bắt gặp Cố Họa, anh nhìn thấy ánh mắt nóng rực từ mắt Cố Họa. Tần Giao dời ánh mắt đi, tuy rằng lúc trước anh không có tiếp xúc với cô nhiều, nhưng anh rất nhạy cảm nhận thấy được Cố Họa đã thay đổi.
Sau khi về đến nhà, Cố Họa và Dịch Noãn ngoan ngoãn đi theo Tần Giao, Tần Giao đi về phía phòng bếp nói, "Hai em đi chơi đi, anh nấu cơm."
Dịch Noãn quay sang bên Cố Họa, Cố Họa ngầm hiểu, lặng lẽ ra hiệu "ok", "Anh trai em giúp anh rửa rau." Sau đó đi vào phòng bếp.
Dịch Noãn đứng đấy run rẩy hai cái, "Trời ạ, cậu gọi anh hai sao có thể ngọt vậy, bình thường sao không thấy cậu như vậy!" Cố Họa như có ánh mắt xuyên thấu, sau đó quay đầu lại nhìn Dịch Noãn.
Dịch Noãn xua tay, thúc giục cô mau vào phòng bếp. Cố Họa vào phòng bếp nhìn về phía Tần Giao, "Anh trai để em giúp anh! Anh cứ việc giao cho em!"
Tần Giao cự tuyệt nói, "Không cần, em chơi cùng A Noãn đi." Cố Họa nhìn ra Tần Giao có hơi không được tự nhiên, Tần Giao mặc tạp dề vào, Cố Họa nhanh chóng lấy dây đeo từ tay Tần Giao, buộc tạp dề cho Tần Giao.
"Không sao, em giúp anh, để em rửa rau cho." Nói xong, Cố Họa không cho Tần Giao cơ hội từ chối, vừa vặn nước vừa rửa rau.
Tần Giao không tiện từ chối, đành phải theo ý Cố Họa. Cố Họa rửa chén xong liền nhanh chóng cất gọn, hai người phối hợp còn khá ăn ý, bữa trưa thịnh soạn cũng nhanh chóng được chuẩn bị.
Ba người im lặng ăn cơm, mỗi lần Cố Họa gắp thức ăn, đều nhìn về phía Tần Giao đang ngồi đối diện, cô cảm giác Tần Giao có chút tránh né, cô bắt đầu ngẫm lại có phải mình đang vội vàng quá không.
Dịch Noãn không biết Cố Họa đang lo lắng, bí mật đá chân cô, Dịch Noãn không khống chế được lực đạo, Cố Họa kêu lên một tiếng, Tần Giao theo bản năng nhìn cô.
"Khụ khụ, đồ ăn này ăn ngon thật." Cố Họa cảm thán nói. Dịch Noãn hận sắt không thành thép trừng cô, nhỏ giọng nói, "Sao cậu lại sợ rồi?"
Cố Họa mắt nhìn Tần Giao, tiếp tục thất thần gắp thức ăn, "Mình đây là đang làm từng bước một, nếu như nhanh quá, dọa anh cậu chạy thì làm sao bây giờ."
Tần Giao nhìn hai người ở kề tai nói nhỏ, cũng không nói gì thêm, rốt cuộc, thế giới của các cô gái nhỏ anh không hiểu, cơm nước xong không nói lời nào, chuẩn bị quay lại phòng làm việc, mới vừa đứng dậy, Tần Giao nhìn đũa của Cố Họa, mất tự nhiên nói, "Đang ăn không nói chuyện."
Hai người nhấp miệng, không nói chuyện nữa, nhìn bóng Tần Giao lên lầu, Cố Họa căm giận bất bình làm mặt quỷ, nhăn mặt ăn miếng cá vừa gắp được một miếng, "A Noãn, cá này ăn ngon thật, chỉ là có rất nhiều xương"
A Noãn ăn đồ ăn, mơ hồ nói, "Vậy sao, anh mình làm cá là ngon nhất. Cậu ăn nhiều một chút, lần sau mình bảo anh hai làm thêm cho cậu."
Tần Giao một mình ở thư phòng, nhưng xem văn kiện như thế nào cũng không tập trung, trước kia Dịch Noãn ở nhà cũng luôn nhắc tới Cố Họa, từ Dịch Noãn miêu tả có thể thấy rõ quan hệ hai người rất tốt, anh cũng cảm thấy Cố Họa không có ác ý.
Thế nhưng nghĩ lại ngày hôm nay, Cố Họa dường như đối với anh vô ý cố ý tiếp cận, còn có ánh mắt cô, Tần Giao không nghĩ ra lí do Cố Họa làm như vậy.
Gián điệp thương mại? Một cô gái nhỏ không tiếp xúc được đến văn kiện của hắn, thiếu tiền, nhưng anh nghe Dịch Noãn nói rằng điều kiện gia đình của Cố Họa cũng tốt, sau khi loại trừ các lý do, Tần Giao không thể nghĩ ra lý do Cố Họa làm như vậy.
Tần Giao phiền não xoa mày, cô là người đầu tiên đối với anh không chút che dấu ánh mắt nóng bỏng mà lại không có lợi ích tính toán.
Cứ như vậy, Tần Giao lại càng khó giải quyết, không đoán ra được lí do của Cố Họa, Dịch Noãn có quan hệ tốt với cô ấy, Tần Giao luôn nghĩ liệu Cố Họa có xuất hiện trong cuộc đời anh trong tương lai hay không.
Tuy rằng Tần Giao không hiểu về Cố Họa, nhưng anh đã đoán đúng. Mặc dù Cố Họa cảm thấy mình phải đi từng bước và không thể làm cho Tần Giao sợ hãi, nhưng cô càng quyết tâm rằng mình phải thường xuyên xuất hiện trước mặt Tần Giao, để Tần Giao "nghĩ đến cô" phải luôn da mặt dày "một ngày nào đó sẽ thành thói quen..
Cố Họa và Dịch Noãn rất nhanh ăn cơm xong, hai người vừa nói chuyện vừa thu dọn bát đũa. Đến gần ba giờ, ánh mặt trời ngoài nhà càng thêm nóng, "Cậu ngủ trưa đi, khi nào tỉnh để anh hai đưa cậu về." Dịch Noãn đề nghị nói.
Cố Họa gật đầu, cùng Dịch Noãn lên lầu, vừa lúc đυ.ng phải Tần Giao đang đi rót nước uống, Dịch Noãn ngăn Tần Giao lại, "Anh, bây giờ có bận không?"
Tần Giao ánh mắt lướt qua Dịch Noãn và Cố Họa, không biết bọn họ lại có kế hoạch gì, anh do dự nói: "Bận, rất bận."
Dịch Noãn giảo hoạt cười, "Vậy vừa lúc, khi nào anh xong việc, buổi tối anh chở Cố Họa về nhà đi."
Tần Giao theo bản năng muốn cự tuyệt, Cố Họa tỏ vẻ đáng thương nói, "Đi taxi, em hơi sợ, mẹ em nói dạo này ở bên ngoài không an toàn." Dịch Noãn lập tức phụ họa.
Tần Giao nghĩ đến tin tức gần nhất, cũng cảm thấy để Cố Họa một mình trở về quả thực không được thích hợp, "Được, buổi tối anh sẽ đưa Cố Họa trở về."
Dịch Noãn cảm thấy mỹ mãn lôi Cố Họa vào phòng, đóng cửa lại, hai người ăn ý vỗ tay. Lăn lộn một hồi lâu, hai người mới tiến vào mộng đẹp.
Chạng vạng 9 giờ tối, ba người ăn tối xong, Dịch Noãn đưa Cố Họa đến cửa, Dịch Noãn ghé sát vào tai Cố Họa, "Cố lên! Mình ủng hộ cậu!"
Cố Họa đến gần xe Tần Giao, đi đến ghế sau hơi do dự, nhưng vẫn mở cửa xe ghế phụ.
~Hết~