Không đợi Kiều Hề Chi nói tiếp, anh lại nói: “Mày hôm nay định giả mù sa mưa đến cùng sao?”
Ngày thường sống cái gì cũng không làm, hôm nay bướng bỉnh xách thùng nước oặn cong cả tay, cũng chưa nói nửa câu muốn giúp.
Kiều Hề Chi có phải rớt vào trong nước đập hỏng đầu rồi không?
Nếu là ngày xưa, đã sớm yếu ớt sai sử anh tới xách thùng.
Trừ bỏ đầu óc hỏng rồi, Kiều Tử Quân không thể tìm thấy lý do tốt hơn giải thích sự khác thường của Kiều Hề Chi.
“Nhị ca,” Kiều Hề Chi tuyến thanh thiên ngọt, mềm mại nói, “Anh có thể giúp em không?”
Cô không hề cậy mạnh, ngoan ngoãn chịu thua.
Kiều Tử Quân bị một tiếng ‘nhị ca’ kêu đến dễ bảo, nhưng vẫn banh khuôn mặt thối giống như Kiều Hề Chi thiếu anh mười đồng tiền: “Tránh ra.”
“Anh nói cho mày biết, anh cũng không phải là muốn giúp mày đâu, anh là sợ ông lát nữa thấy được mắng anh, bằng không đánh chết anh cũng sẽ không giúp mày.”
Kiều Tử Quân nhẹ nhàng nhấc thùng gỗ, đi vào trong phòng bếp.
Triệu Tú Lan thêm củi vào để lửa cháy lớn, thấy Kiều Tử Quân bước vào, bắt đầu phủi tay như bà chủ: “Con tới vừa lúc, đợi lát nữa nước sôi rồi, con xách vào phòng cho em gái con đi, để nó tắm rửa một cái.”
Kiều Tử Quân bên cạnh đổ nước vào bất mãn: “Mẹ, mẹ có công bằng không đấy? Sao mẹ cứ sai sử con trai mẹ hầu hạ con gái mẹ vậy?”
Nhà khác đều là sai con gái hầu hạ con trai, chỉ mỗi nhà anh không giống người thường.
Triệu Tú Lan lưu lại một câu: “Con cũng có thể sai con gái mẹ hầu hạ con.”
Kiều Tử Quân: “……” Anh sai việc được con quỷ yếu ớt kia sao?
Lại nói, nếu anh dám sai việc cháu gái bảo bối của ông nội, không bị đánh gãy chân à?
Kiều Tử Quân đổ nước xong, đập vung lại, ra khỏi phòng bếp nói với Kiều Hề Chi: “ Mày tự trông nước, sôi tới kêu anh.”
Kiều Hề Chi mỉm cười: “Được, cảm ơn nhị ca.”
Kiều Tử Quân bị cô em gái chiếm tiện nghi mỉm cười ngọt ngào hớp thần, quỷ yếu ớt tuy rằng yếu ớt, nhưng cười rộ lên thật sự rất ngọt ngào.
Anh hừ một tiếng, đi đến dưới cây ngô đồng tiếp tục ngồi hóng mát.
Sau khi nấu nước sôi, Kiều Tử Quân chuyển thau tắm chuyên dụng vào trong phòng cô em gái chiếm tiện nghi.
Lại chạy qua chạy lại mấy chuyến để đổ nước tắm cho cô em gái chiếm tiện nghi.
Kiều gia không có phòng tắm thông thường, muốn tắm rửa chỉ có thể ở trong phòng, còn phải chú ý không làm ướt sàn nhà.
Niên đại này ngay cả dầu gội sữa tắm đều không có, gội đầu tắm rửa chỉ có xà phòng thơm.
Mà Kiều gia làm sao mua thứ xà phòng thơm này, nguyên chủ tự mình tích cóp được hai mao tiền, để Triệu Tú Lan thay đổi phiếu xà phòng cho cô ấy, mới mua được mánh xà phòng thơm.
Kiều Hề Chi tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, trong thôn ngọn đèn dầu thưa thớt.
Thôn Hạnh Hoa, hộ thông điện có thể đếm được trên đầu ngón tay, Kiều gia ban đêm đều là sống dựa vào hai ngọn đèn dầu hoả, đèn dầu hoả cũng là thứ quý giá, bình thường ít dùng.
Ông nội Kiều tuổi lớn sớm đã về phòng nằm nghỉ, hai vợ chồng Kiều gia đang nói chuyện trong nhà.
Trong sân cũng chỉ có Kiều Tử Quân với Kiều Tử An.
Kiều Tử Quân dọn chiếc ghế nằm ông nội Kiều tự tay làm bằng trúc ra, so với hai chiếc ghế dựa lúc nãy nằm thoải mái hơn nhiều.
Hai chiếc ghế dựa đặt cạnh ghế nằm, Kiều Tử An liền ngồi trên một cái trong đó.
Trong tay đứa nhỏ còn cầm một chiếc quạt hương bồ, hai tay mới cầm chắc được.
Kiều Tử An cầm quạt hương bồ quạt gió cho Kiều Tử Quân, trên tay còn lại vẫn còn quấn băng gạc, có thể là vết sẹo lành rồi đã quên đau.
Kiều Tử Quân ghét bỏ sức gió nhỏ: “Kiều Tử An, dùng thêm chút lực.”
Kiều Tử An ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Sau đó dùng hết sức phẩy quạt hương bồ, sức gió rốt cuộc lớn hơn chút.
Kiều Hề Chi: “……” Hình tượng anh trai tốt giúp cô xách nước tắm bay lên đã từ từ rơi xuống đất.