Thời buổi này, chức vị trong xưởng chính là bánh trái thơm ngon khiến người ta đỏ mắt.
Lúc trước, Kiều Hướng Văn cùng Hà Quế Anh chính là đối với bánh trái thơm ngon này đỏ mắt muốn mệnh.
Dựa vào cái gì? Đều là con trai của ông nội Kiều, ông sao có thể bất công như vậy?
Ông nội Kiều bất công điểm này là sự thật, ông tuy định đưa công việc tốt giới thiệu cho con thứ hai, nhưng ông cũng không bỏ rơi con trai lớn.
Chức vị xưởng thép một tháng 50 mấy nguyên tiền, lão nhị lấy ra hai mươi nguyên trợ cấp cho nhà lão đại.
Hà Quế Anh vẫn cảm thấy ông nội Kiều quá mức bất công, dựa vào cái gì chỉ cho bọn họ hai mươi nguyên, nên chia một nửa, lúc này mới gọi là công bằng.
Nếu đổi vị trí suy xét một chút, không cần làm việc, mỗi tháng còn có thể lấy không hai mươi nguyên tiền, cũng không lỗ.
Nhưng Hà Quế Anh không cam lòng, ngày ngày đêm đêm ở bên tai Kiều Hướng Văn nhắc mãi ông nội Kiều có bao nhiêu bất công, công việc này nếu là của hắn blah blah nói một đống oán giận.
Cuối cùng, bà ta nổi lên ý niệm, quyết định đem công việc này tới tay, trong lúc này nhiều lần trắc trở, còn may kết quả tương đối như ý.
Biết được công việc Kiều Hướng Võ bị cướp, ông nội Kiều vừa tức lại bất đắc dĩ.
Ván đã đóng thuyền, còn có thể làm sao bây giờ? Để xưởng trưởng thu hồi công vị phải không?
Dù thế nào, Kiều Hướng Văn cũng là con của ông, lòng ông tuy thiên về nhà lão nhị, nhưng cũng không nhẫn tâm đến trình độ làm mất đi công việc của lão đại.
Mấy tháng trước, ông nội Kiều còn đang nổi nóng, muốn phân nhà, Kiều Hướng Văn trợ cấp trong nhà hai mươi nguyên tiền ông cũng không cần.
Càng về sau, Kiều Hướng Văn cũng không chủ động trợ cấp cho Kiều gia, ông nội Kiều càng tức, lúc này muốn tìm xưởng trưởng thu hồi công vị đã chậm.
Ông cũng là lão đầu cường thế, anh không đưa tiền sao? Ai hiếm lạ, coi như không có đứa con trai này.
Kiều Hướng Võ không có được công việc cũng không được chia tiền, ngoại trừ lòng đối với đại ca có chút nguội lạnh, cũng không làm bất luận hành động hùng hổ doạ người gì.
Ngược lại Triệu Tú Lan quá tức giận, cãi nhau với Hà Quế Anh rất nhiều lần.
Mà thái độ Kiều Hề Chi đối với việc này, khác với ông nội Kiều với Kiều Hướng Võ.
Vì sao không cần hai mươi nguyên đó, so với tiền công một tháng của Kiều Hướng Võ còn nhiều hơn, không cần ra sức không công lấy tiền, nhìn như nhà lão Nhị thua thiệt, kỳ thật cũng không có.
“Lai Phúc, Lai Ngọc, hai người các con còn ngồi ở kia làm gì? Lại đây gọi người đi!” Hà Quế Anh nhìn hai đứa trẻ không có nhãn lực, ảo não không thôi.
Kiều Lai Ngọc cùng Kiều Lai Phúc liếc nhau, chậm rì rì đi đến trước mặt ông nội Kiều, mỗi người hô một câu: “Ông nội.”
Kiều Lai Phúc gọi xong, còn vẻ mặt không tình nguyện miệng lẩm bẩm.
Nó một chút cũng không thích ông nội, mẹ nó nói ông nội bất công, chỉ thích một nhà chú, không thích một nhà bọn họ.
Kiều Lai Ngọc trong lòng tuy rằng cũng không muốn, nhưng tìm trên mặt cũng không thấy một tia sai lầm nào.
Ông nội Kiều ngoại trừ hừ một tiếng, không đáp quá nửa câu.
Xung quanh vẫn có mấy người đang ăn cơm, thấy động tĩnh của bọn họ lớn, tò mò nhìn sang bên này.
Hà Quế Anh cảm thấy trên mặt không nhịn được, nhìn thoáng qua Kiều Hề Chị khổ não với mì sợi, tròng mắt vừa chuyển, mở miệng nói với cô: “Kiều Kiều à, qua lâu như vậy rồi tính tình vẫn không thay đổi nhỉ, thấy bác gái cũng không gọi một tiếng.”
Kiều Hề Chi ở Kiều gia từ trước đến nay luôn được nuông chiều, bởi vì chuyện công việc, chắc hẳn nhất định sẽ cùng bà ta tranh luận.
Bà ta lại lấy thân phận trưởng bối nói cô, thuận tiện nói một câu ông nội Kiều quản giáo không được tốt, tìm cho mình tìm bậc thang để xuống.
Kiều Hề Chi buông chiếc đũa, nhàn nhạt gọi người: “Bác gái, chị họ, em họ.”