Dương Xuân, tên thanh nhã, mì cũng thanh đạm, nó ở đời sau còn có cái tên đơn giản thô bạo, gọi là mì canh suông.
Thời buổi này đồ trong tiệm cơm rất chắc chắn, phân lượng lớn, Kiều Hề Chi nhìn một cái đã biết mình căn bản ăn không hết.
Mà lãng phí, ở niên đại này là chuyện đặc biệt đáng xấu hổ.
Kiều Hề Chi mím môi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ hiếm có: “Ông nội, mì quá nhiều.”
Ông nội Kiều vội vàng đáp lại: “Đúng đúng đúng, Kiều Kiều ăn uống ít, chẳng qua mì này xác thực không ít, ông nội cũng ăn không hết, cháu cho Tiểu Mặc, tiểu tử trẻ tuổi ăn nhiều.”
Hứa Mặc mới vừa cầm lấy chiếc đũa đã bị điểm danh ngây ra một lúc, không lên tiếng.
Sau đó, ông nội Kiều vỗ lên trán mình: “Ông nội già nên hồ đồ rồi, trong chén cô nương gia không thể tùy tiện gắp cho người khác.”
Là không thể cho nam giới, ngoại trừ trượng phu với người nhà.
Mì trong chén Kiều Hề Chi, chia ra một chút cho ông nội Kiều, không dám chia quá nhiều, sợ ông ăn không tiêu.
Về phần Hứa Mặc, cho dù ông nội Kiều không hậu tri hậu giác, cô cũng sẽ không làm chuyện mạo muội như thế.
Mì Dương Xuân là dùng bột phú cường làm, sợi mì ngon miệng, còn có mùi thơm ngát xông vào mũi.
Kiều Hề Chi ăn một lát, dòng nước ấm chạy chậm qua dạ dày, rốt cuộc cảm nhận được cảm giác chắc bụng đã lâu không gặp.
Một chén mì, Hứa Mặc ăn xong trước tiên, tiếp theo là ông nội Kiều, mà Kiều Hề Chi còn đang ăn chậm rì rì.
Trong chén còn khoảng một phần ba, cô đã ăn no mười phần, ăn hết chén mì này, phỏng chừng chính là hoàn toàn no căng.
Giọng một người phụ nữ vang lên: “Phục vụ, cho tôi một đĩa thịt xào ớt với một đĩa rau xào, ba chén cơm.”
“Thịt cái gì mà thịt, cô cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào sao, đều qua giờ cơm rồi. Muốn ăn thịt? Không có!” Người phục vụ vẫn là thái độ không kiên nhẫn kia.
“Vậy bây giờ còn có cái gì?”
“Mì Dương Xuân, muốn hay không?”
Người phụ nữ gọi món kia còn mang theo hai đứa nhỏ, một bé gái, thoạt nhìn 14 15 tuổi, còn có một bé trai, thoạt nhìn tầm 10 tuổi.
Đứa bé trai ầm ĩ: “Mẹ, con muốn ăn thịt.”
Người phụ nữ dỗ nó: “Lai Phúc ngoan, hôm nay không có thịt, hôm nào mang con đến ăn được chưa?”
Đứa bé không đồng ý: “Không được, con muốn ăn thịt, mẹ đi mua thịt.”
Cung Tiêu Xã mua thịt phải xếp hàng, xếp hàng rất dài, đến nơi cũng chưa chắc có thể mua được thịt gì ngon, nói không chừng là còn kém hơn loại heo ngâm nước.
Người phục vụ ồn ào một câu: “Rốt cuộc muốn hay không? Không cần thì đi ra ngoài, đừng chậm trễ người khác đến ăn.”
Người phụ nữ vội vàng nói: “Muốn, muốn ba chén.”
Người phụ nữ đưa tiền với phiếu, đứa bé gái bên người kéo kéo ống tay bà ta, “Mẹ, ông nội với Kiều Hề Chi.”
Từ lúc ba người vào cửa, ông nội Kiều nghe thấy tiếng, liếc mắt một cái lại thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn thêm một cái.
Hà Quế Anh nghe được con gái nhắc nhở, lúc này mới chuyển ánh mắt đến một bàn ông nội Kiều bọn họ cách đó không xa.
Qua được nửa ngày, Hà Quế Anh đứng dậy đi qua chào hỏi: “Ba, người đến ăn cơm ạ? Ui cha, Kiều Kiều cũng đến, vị này không phải Hứa gia trong thôn chúng ta dã ——”
Bà ta nhận ra lời nói quá mức thuận miệng, may mắn dừng kịp thời.
Hứa Mặc nghe qua từ kia vô số lần, Hà Quế Anh chưa nói xong cậu cũng biết đang nói chính là cái gì.
Chỉ có điều, cậu rất bình tĩnh, tâm lặng như nước ngồi ở kia.
Ông nội Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ta không thể đến?”
Hà Quế Anh : “Có thể, ngài đương nhiên có thể đến, đến huyện thành sao cũng không tìm chúng con, ngài còn tức giận sao?”
Ông nội Kiều tức giận, còn phải bắt đầu nói từ hai năm trước.
Ông có ân với xưởng trưởng thép huyện thành, lúc ấy trong xưởng đúng lúc có một vị trí làm công trống, xưởng trưởng vì báo đáp ông, nguyện ý sắp xếp vị trí làm công trong xưởng, để người thân của ông nội Kiều nhận việc.
Ông vốn là tính để Kiều Hướng Võ vào làm, kết quả Kiều Hướng Văn với Hà Quế Anh đơn độc tìm xưởng trưởng, còn chứng minh là người thân của ông nội Kiều, được công việc trong xưởng.
Chờ ông nội Kiều biết được chuyện này, đã ký tên đóng dấu hoàn tất.