Lúc Kiều Hề Chi đến cửa Cung Tiêu Xã, ông nội Kiều thiếu chút nữa vội vàng đến Cục Cảnh Sát trình báo.
“Kiều Kiều, cháu đi đâu vậy?” Thấy cháu gái cuối cùng cũng đến, trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của ông nội Kiều mới chậm rãi buông xuống.
Kiều Hề Chi cũng biết mình chậm trễ không ít thời gian, hiện tại cũng đã là giữa trưa, ông nội khẳng định đã đợi rất lâu.
“Thực xin lỗi ông nội, huyện thành rất lớn, cháu đi dạo nhất thời quên mất thời gian.”
Thời buổi này không có điện thoại, nhưng thật ra có đồng hồ, nhưng gia đình bình thường ai mua nổi đồng hồ?
Mọi người đều là nhìn mặt trời, ước tính thời gian.
“Không lạc mất là tốt rồi, không lạc mất là tốt rồi.” Ông nội Kiều lẩm bẩm.
Nếu là Kiều Tử Quân đã sớm bị chỉ vào mũi mắng một trận, nhưng đối với Kiều Hề Chi, ông vĩnh viễn đều là khoan dung nhất.
Kiều Hề Chi thần sắc nghiêm túc: “Ông nội à, cháu đã trưởng thành, ngài đừng luôn xem cháu tiểu hài tử nữa, cháu không đến mức tự lạc mất mình.”
Luôn bị xem như là con nít mà đối đãi, có rất nhiều chuyện bất tiện.
Ví dụ như, sau này cô muốn đến huyện thành một mình.
Ông nội Kiều có lệ đáp ứng: “Được được được, xem Kiều Kiều là đại hài tử.”
Đại hài tử - Kiều Hề Chi: “……” Bất đắc dĩ đỡ trán.
“Vừa rồi gặp đứa bé Hứa gia kia, ông nhờ nó hỗ trợ tìm cháu, chúng ta đi tìm nó, đừng để người ta tốn nhiều công sức.”
Thấy Kiều Hề Chi vẫn luôn không đến, ông nội Kiều vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Muốn đi tìm người lại sợ Kiều Hề Chi đến, do đó bỏ lỡ.
Thời điểm đang ở đây lo lắng, đúng lúc gặp được Hứa Mặc đi ngang qua.
Ông lão nhờ cậu giúp tìm người, cậu không nói hai lời đã đáp ứng rồi.
*
Huyện thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dựa vào hai chân đi từng con phố cùng hẻm nhỏ để tìm người cũng không dễ dàng gì.
Ánh mắt Hứa Mặc cẩn thận đảo qua mỗi một góc, không bỏ lỡ bất cứ tiểu cô nương nào có thân hình tương tự Kiều Hề Chi.
Tuy rằng nhìn thấy vài người thân hình tương tự, nhưng đều không phải Kiều Hề Chi.
Cậu giỏi kiên nhẫn, tìm cả buổi cũng không mất kiên nhẫn nản lòng.
“Hứa Mặc.”
Giọng nói quen thuộc truyền vào bên tai, thiếu niên tuần tra ven đường tầm mắt dừng lại, xoay người, người cậu muốn tìm đã ở trước mắt.
Hứa Mặc thần sắc nhàn nhạt mà: “Ông nội Kiều.”
Sau đó gật đầu về phía Kiều Hề Chi.
“Cảm ơn cháu nha, Tiểu Hứa.” Ông nội Kiều giọng điệu hòa ái, “Cháu hẳn là còn chưa ăn cơm nhỉ? Như vậy đi, chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh phụ cận ăn chén mì Dương Xuân.”
“Không cần đâu, cảm ơn ông nội Kiều, cháu đi về trước.”
Hứa Mặc thoái thác xong, đang muốn xoay người, bị ông nội Kiều một phen giữ chặt, nhiệt tình mời đi tiệm cơm quốc doanh.
Lúc này vừa qua khỏi giờ cơm, người ở tiệm cơm quốc doanh không phải rất nhiều, chỉ có lác đác lưa thưa hai ba người, phục vụ trong tiệm ngồi một bàn tán gẫu.
Vị khách ngồi vào bàn một hồi lâu, mới chậm rì rì đi qua, giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn: “Muốn ăn cái gì?”
Loại thái độ phục vụ này nếu là đặt ở đời sau, tiệm cơm sớm muộn cũng đóng cửa.
Nhưng thời buổi này, người phục vụ chính là có ngạo khí tư bản, ai bảo người ta đi làm ở tiệm cơm quốc doanh chứ?
Ông nội Kiều hừ một tiếng, “Tới ba chén mì Dương Xuân.”
Người phục vụ nói: “Một chén mì Dương Xuân bảy phân tiền cộng thêm phiếu hai lượng gạo.”
Ông nội Kiều đưa tiền cùng phiếu qua, người phục vụ thu tiền nói với sư phụ sau bếp một tiếng, lại ngồi trở về tán gẫu.
Mì Dương Xuân trắng bóng lên bàn, bốc hơi nóng, chính là mì sợi đơn giản thêm hai cọng rau xanh, rắc lên chút hành thái.