Chương 40. Thỏi vàng nhỏ

“Tôi đi lấy đồ trước, anh ở đây chờ tôi một lát.” Đĩnh vàng của Kiều Hề Chi đều ở trong không gian chưa lấy ra, cô phải tìm một nơi để lấy ra.

Nhà buôn lại ngồi trở lại trong một góc, “Đi đi, nhanh lên.”

Đừng chậm trễ thời gian buôn bán của hắn.

Kiều Hề Chi tìm nơi không có một bóng người, ném trứng gà vào không gian trước, lấy hộp chứa đĩnh vàng từ trong không gian ra.

Chờ cô trở lại chỗ ban đầu tìm nhà buôn, hắn đã giao dịch xong một khoản rồi.

“Nhìn thấy không? Anh đang bận đây này.” Rời đi một lúc, không biết mất đi bao nhiêu vụ làm ăn.

“Còn phải làm phiền anh một việc, giúp tôi tìm chút đồ có thể che đầu che mặt với lấy một bộ quần áo nam.”

Nhà buôn cảm thấy phiền phức, nhưng không cự tuyệt, chỉ nói: “Được rồi, phải thêm hai nguyên tiền.”

Đàm phán xong với Kiều Hề Chi 3 nguyên giúp cô, lại thêm hai nguyên mới nguyện ý giúp cô tìm đồ cùng quần áo.

Chỉ cần hy vọng cô có thể ra ngoài, không có gì che đậy, lại không phải đi làm chuyện gϊếŧ người phóng hỏa gì.

“Được.”

Kiều Hề Chi xác thực không gϊếŧ người phóng hỏa, nhưng đánh thỏi vàng cũng không phải việc nhỏ, bị người có tâm bắt lấy nhược điểm hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhà buôn dù không kiên nhẫn, vẫn là phải đi tìm đồ che mặt với quần áo cho Kiều Hề Chi.

Chỉ cần tiền đúng hạn, đừng nói phiền phức, lên núi đao xuống biển lửa không chối từ!

Không hiếm lạ tiền? Vậy hắn làm nhà buôn làm gì? Trực tiếp uống gió Tây Bắc là được.

Nhà buôn tốc độ rất nhanh, tìm quần áo tới cho Kiều Hề Chi, còn tìm cho cô mảnh đất để thay quần áo.

Sau đó mang theo Kiều Hề Chỉ võ trang đầy đủ đến nhà thợ rèn.

“Người đó tìm anh chuẩn bị một thứ, tôi mang người đến, anh đừng hố cậu ta.”

Sau khi nhà buôn dặn dò thợ rèn một phen xong đã đi rồi.

Về phần tiền, chờ cô đánh xong đồ, nhà buôn nhìn thời gian rồi đến lấy tiền.

Vốn là muốn thu trước, kết quả tiểu cô nương này nói cái gì mà sợ hắn sắp xếp đường dây không đáng tin cậy, đi trước giao sau.

Nhà buôn thiếu chút nữa không làm, vẫn là Kiều Hề Chi bỏ thêm một nguyên tiền lãi nữa mới miễn cưỡng đồng ý.

“Cậu muốn đánh thứ gì?”

Thợ rèn nhìn người trước mặt bọc thành một thân đen, mặt cũng dùng miếng vải đen che, cúi đầu xuống ngay cả đôi mắt cũng bị chiếc mũ che khuất.

Kiều Hề Chi đè giọng nặng xuống, nghe không phân biệt được trống mái: “Đánh thỏi vàng.”

Thợ rèn còn tưởng mình nghe lầm, một người rèn sắt, vàng đâu ra cho hắn đánh?

Lại hỏi một lần: “Đánh cái gì?”

Lúc này Kiều Hề Chi lười cùng hắn vô nghĩa, mở hộp, lộ ra đĩnh vàng.

Thợ rèn rất giật mình, miệng mồm không rõ: “Vàn…… vàng!”

Thật đúng là đánh thỏi vàng.

Kiều Hề Chi nói: “Đem đĩnh vàng này đều đánh thành thỏi vàng nhỏ.”

“Tôi một người rèn sắt, làm sao đánh thỏi vàng.”

“Mười nguyên.”

“Tôi thật sự không thể.”

“Hai mươi nguyên.”

“Ngài đây không phải làm khó người sao?”

Kiều Hề Chi lười lại tăng giá từng lần một nữa, cho cái giá tiền cao nhất: “50.”

Thợ rèn cười đến híp con mắt lại, đưa tay đón: “Tôi đây thử xem.”

Kiều Hề Chi thu tay một chút, giọng điệu có chút ý tứ uy hϊếp: “Nhận tiền, chuyện phải làm, miệng……”

Thợ rèn là người có mắt nhìn: “Yên tâm, nhất định kín mít.”

Kiều Hề Chi đưa hộp cho thợ rèn, không biết từ nơi nào móc ra dao phay, tốc độ nhanh chóng chạm đến trên cổ thợ rèn.

Đe dọa nói: “Chú nếu dám nói ra người ngoài một câu, tôi liền cắt đầu lưỡi chú.”

Thợ rèn tốt xấu cũng là người to con vạm vỡ, tuy rằng không bị dao phay mà Kiều Hề Chi không biết lấy ra từ chỗ dọa đến, nhưng hắn cũng sợ hãi thân thể nhỏ bé này uy hϊếp.

Hắn làm mặt dữ: “Đánh thỏi vàng thì đánh thỏi vàng, tôi cũng là sư phụ có danh tiếng, cậu nếu không tín nhiệm tôi như vậy thì tìm những người khác đi.”

Kiều Hề Chi thu lại dao phay, “Xin lỗi, tính nghiêm trọng của việc này ngài cũng biết, tôi không thể không như thế, lại cho ngài thêm mười nguyên tiền.”

Được rồi, thợ rèn nhìn vào phần tiền, cầm đĩnh vàng đi luyện.

Kiều Hề Chi thừa dịp thợ rèn không chú ý, ném dao phay về không gian, canh hắn đánh thỏi vàng.

Đánh thỏi vàng cũng không phải thật sự đánh, mà là dùng nhiệt độ cực cao chuyển vàng thành thể lỏng, một lần nữa định hình.

Mười đĩnh vàng tổng cộng đánh thành mười bốn thỏi vàng nhỏ.

Kiều Hề Chi đặt thỏi vàng nhỏ về hộp, nói với thợ rèn: “Chú đi nhìn vị nhà buôn kia đã đến chưa.”

Không đầy một lát, thợ rèn mang theo nhà buôn tiến vào, thấy hai người có chuyện nói, liền lại đi ra ngoài.

“Đồ vật đánh xong rồi? Tiền này có phải nên kết rồi không?” Nhà buôn nhìn tiểu cô nương một thân đen, cũng không thấy được cầm đồ sắt gì.

Kiều Hề Chi trước lúc hắn bước vào đã sớm thả hộp lại không gian, lấy ra một thỏi vàng đưa cho hắn: “Thứ này hẳn là có thể làm tiền trả nhỉ? Anh thối lại cho tôi một chút tiền lẻ.”

Nhà buôn thật đúng là không nghĩ đến, tiểu nha đầu này lai lịch dã như vậy, vừa ra tay vậy mà là thỏi vàng.

Hắn thức thời không hỏi nhiều, cầm thỏi vàng nói: “Một thỏi vàng trị giá nhiều nhất một trăm nguyên, anh thối lại cho nhóc 94.”

Nhà buôn móc ra tiền toàn thân ra, phát hiện tổng cộng chỉ có 73 nguyên một mao năm xu, không đủ thối.

“Chờ, anh trở về lấy tiền.”

Kiều Hề Chi gọi hắn lại: “Anh với thợ rèn quen thân, tôi phải đưa cho chú ấy tiền sắt, anh đưa tôi 34, dư lại đưa cho chú ấy.”

Nhà buôn sợ ngây người: “Hắn hố nhóc? Đánh cái gì muốn 60 nguyên?”

Ăn cướp sao?

“Bảo mật.”

“Được được được, nhóc nguyện ý coi tiền như rác.”

“Chuyện giới tính của tôi không được nhắc với chú ấy, bằng không tôi đến đội kê tra cử báo anh.”

Cô có nhược điểm của nhà buôn, cũng không sợ nhà buôn biết chuyện của cô.

Đến nỗi thợ rèn, cô cho ém miệng, lúc lật lọng thì án chừng lấy đầu lưỡi có đủ dùng hay không.

Nhà buôn không rõ, hỏi: “Nhóc đây là làm chuyện gì không nhận người?”

Kiều Hề Chi vẫn là hai chữ kia: “Bảo mật.”

*

Sau khi Kiều Hề Chi rời đi, nhà buôn nói với thợ rèn: “Thạch Đại Chuỳ, anh được nha, khi dễ người ta không hiểu giá thị trường, thu người ta 60 nguyên tiền rèn sắt.”

Thạch Đại Chuỳ hỏi: “Cậu ta đâu? Còn chưa đưa tiền đấy!”

“Trả rồi, tiền ở chỗ tôi, anh thu người ta 60, chia tôi mười nguyên tiền bắc cầu không quá phận đi?”

Thạch Đại Chùy không muốn, đây chính là ông thu phí bịt miệng, “Bùi Ngôn, cho chú năm nguyên, không thể nhiều hơn.”

Tiểu tử này làm sắp xếp đường dây kiếm được không ít, làm nhà buôn cũng kiếm được không ít, còn nâng giá với một người rèn sắt như ông, thật không biết xấu hổ!

Bùi Ngôn vẻ mặt thua thiệt lớn: “Tối nay đưa anh, lại nói cái kia nha —— cậu ta tìm anh đánh thứ gì vậy, có thể trị giá 60 nguyên?”

Bùi Ngôn cảm thấy khẳng định là người này hố người.

Thạch Đại Chuỳ lắc đầu: “Cậu ta không cho nói, đây là phí bịt miệng.”

Người ta đã nói như vậy, Bùi Ngôn cũng không hỏi, hắn còn phải vội vàng làm nhà buôn kiếm tiền đấy.

Bùi Ngôn làm bộ phải đi, Thạch Đại Chuỳ nói một câu: "Cậu mang đến người nọ lộ tử dã (con đường hoang dã), còn rất quái lạ.”

Bùi Ngôn không thể phủ nhận gật gật đầu, con đường xác thực hoang dã, người cũng xác thực quái lạ.

Cũng không biết là nhà ai dưỡng ra một nữ hài tử như vậy.

Con đường hoang dã?

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, không lộ mặt, không lộ giới tính, phí bịt miệng, con đường hoang dã.

Hoá ra nha đầu phiến tử(*) này muốn đánh không phải đồ sắt, mà là muốn đánh vàng.

(*) Nha đầu phiến tử: câu nói của người phương Bắc, vừa dùng để chửi vừa dùng để gọi thân mật. Cô bé hoặc cô gái ngốc nghếch.