- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn
- Chương 37. Em năm nay mới 14 tuổi
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn
Chương 37. Em năm nay mới 14 tuổi
Triệu Tú Lan bắt gặp được ông nội Kiều cùng Kiều Hề Chi nói chuyện người Lâm gia đến xin lỗi một hồi lâu.
Không ngừng khen con gái: “Kiều Kiều thật thông minh, biết dùng tin cử báo uy hϊếp bọn họ.”
Bằng không với tính tình lão thái thái Lâm gia kia, sao có thể cúi đầu xin lỗi một tiểu cô nương?
Trong lòng bà luôn thiên về con gái, sẽ không cảm thấy cử báo là một chuyện đặc biệt tàn nhẫn.
Kiều Kiều nhà bà đều bị người ta khi dễ đến trên đầu đây này, còn để bà khoan hồng độ lượng nuốt xuống khẩu khí này, bà không làm được.
Chỉ là, khẩu khí này vốn nên là đám trưởng bối bọn họ thay Kiều Hề Chi đòi lại.
Kết quả con bé tự mình đòi về.
Làm cho bọn họ làm trưởng bối vừa kiêu ngạo vừa chua xót.
Triệu Tú Lan trong lòng từ ái tràn lan, khóe miệng mỉm cười dịu dàng: “Các con đói bụng không, mẹ xuống bếp bưng cơm.”
Cả nhà đều chờ bà trở về cùng ăn cơm trưa.
Kiều Hề Chi cũng đi theo vào bếp phụ giúp, sâu nhỏ theo đuôi Kiều Tử An theo Tam tỷ đi vào, một người bưng hai cái chén ra.
Hôm nay ông nội Kiều vẫn luôn không ra cửa, dưới cây ngô đồng đồ tre bày từng hàng.
Ông đan thời gian rất lâu, từ mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục ngựa không dừng vó mà đan.
Kiều Hề Chi ngồi xổm bên cạnh nhìn nhìn đồ tre đã đan xong, lại lo lắng nhìn ông nội Kiều một cái.
“Ông nội, hôm nay ông đan nhiều như vậy là có người bàn xong với ông sao, ông lại đáp ứng đưa cho người ta trong thời gian quy định?”
Ông nội Kiều khẩn trương đuổi nhanh như vậy, chắc là nhận đơn hàng, ước định xong thời gian giao hàng với người ta rồi.
Bằng không, hoàn toàn có thể thủng thỉnh giống như thường ngày.
Ông nội Kiều tay già nua đan xong phần cuối sọt tre, cười tủm tỉm nói: “Mẹ cháu nói rất đúng, cháu thật sự là nha đầu thông minh.”
“Ông hôm nay ở huyện thành gặp được một quý nhân cần rất nhiều sọt, không chỉ mua hết cái hôm nay ông mang đến huyện, còn đặt ông làm hai mươi cái, trễ nhất là ngày mai đưa cho hắn.”
Một cái sọt tre bán được hai phân tiền, hai mươi cái chính là bốn mao tiền, còn nhiều hơn một ngày công điểm của Kiều Hướng Võ.
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, lão gia tử đan sọt tre một ngày cũng không cảm thấy mệt, khuôn mặt nếp nhăn vẫn mặt mày hớn hở.
Kiều Hề Chi ở trong lòng đánh giá một vòng, mười tám cái sọt tre, còn thiếu hai cái.
Tiểu cô nương duỗi tay lấy qua sọt ông nội Kiều mới vừa đan xong, đặt nó ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh một loạt sọt đã đan xong khác.
Xoay người nói: “Ông nội, rửa tay tạm nghỉ chút, chỉ thiếu hai cái nữa thôi.”
Ông nội Kiều nghe cháu gái nói xong, đến lu nước múc một gáo rửa sạch tay, lại đi trong phòng dọn ghế tre ra.
“Tam tỷ, mẹ kêu chị đó.” Kiều Tử An lẻn đến trước mặt Kiều Hề Chi, chuyển lời thay Triệu Tú Lan.
“Đã biết.”
Kiều Hề Chi vào phòng bếp, Triệu Tú Lan đối diện một đống nấm phát sầu.
Đêm qua đáp ứng Kiều Tử Quân nướng nấm, hôm nay lại không biết nướng thế nào đây.
Triệu Tú Lan thấy người đã đến, hỏi: “Kiều Kiều, ngày hôm qua con cùng Tiểu Quân làm thế nào nướng nấm này?”
Kiều Tử Quân ranh con này, ăn nấm thì ăn nấm đi, còn muốn ăn nướng, đây không phải làm khó mẹ nó sao?
Nếu nướng nấm giống như ngày hôm qua không chỉ có phải đáp một đống lửa ngoài trời còn phải chẻ rất nhiều thẻ tre mới làm được.
Kiều Hề Chi nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên công cụ nào đó Kiều gia thường dùng, “Mẹ, mẹ lấy vỉ trúc nhà chúng ta dùng để hun thịt khô lại đây, nấm đặt phía trên đó nướng.”
Thịt khô, là thứ nhà nào cũng đều sẽ hun, bởi vì thịt heo không để lại được, lại không nỡ một lần ăn xong, đành phải áp dụng biện pháp xông khói hoặc là ướp muối.
Mỗi lần tết đến, trong thôn sau khi gϊếŧ heo phân thịt, dùng dây thừng xuyên vào thịt heo treo ở vị trí nóc bếp trong nhà, dùng khói hun vài ngày, thịt heo tươi mới liền biến thành thịt khô.
Lúc nấu ăn cắt một chút thịt khô trên đó, cuộc sống nhỏ đẹp đẽ.
Ông nội Kiều đặc biệt làm hai vỉ trúc dùng để hun thịt khô.
Không cần treo thịt ở trên nóc nhà, chỉ cần đặt lên vỉ trúc là được.
Triệu Tú Lan tìm hai vỉ trúc tới, cọ rửa chúng một lần xong đặt lên trên bệ bếp.
Kiều Hề Chi liền nói: “Mẹ, mẹ nhóm lửa, con đến nướng.”
Triệu Tú Lan muốn nói lại thôi: “Kiều Kiều à…… Con nướng nấm……”
Có thể ăn sao?
Ba chữ phía sau ở trong lòng bà không tiếng động nói.
Mấy ngày nay Kiều Hề Chi đúng là trợ thủ giúp bà, nhưng chưa để cô thật sự nhúng tay vào.
Nhiều nấm như vậy, bị hủy đi rất đáng tiếc.
Kiều Hề Chi đã quen với kiểu không được người nhà tín nhiệm trù nghệ, thái độ rất bình thường, “Nấm hôm qua ăn cùng nhị ca chính là con nướng.”
Cô nói dóc với Triệu Tú Lan nửa ngày, cuối cùng Triệu Tú Lan vẻ mặt đau lòng gật đầu, quyết định buông tay đánh cược một lần.
Kiều Hề Chi hôm nay nếu là nướng nấm tốt, tất cả đều vui mừng, Kiều Hề Chi hôm nay không nướng được nấm…… Đó chính là Kiều Tử Quân sai!
Ai bảo tên ranh con đó muốn ăn nướng nấm!
*
Quá trình nướng nấm khá dài, nấm chưa nướng xong, Kiều Tử Quân và Kiều Hướng Võ tan tầm đã trở về.
Kiều Tử Quân mũi chó vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm rồi, lập tức đi về phía phòng bếp.
Kiều Hề Chi ở trước bệ bếp lật qua lật lại nấm, Triệu Tú Lan khống chế ngọn lửa.
Bởi vì là vỉ trúc, một khi tới gần mồi lửa sẽ bị đốt cháy, vì phòng ngừa bị đốt, vỉ trúc trên bếp phải bảo trì khoảng cách với ngọn lửa.
Kiều Hề Chi còn đặc biệt dọn hai khúc gỗ lót cho vỉ trúc.
Vỉ trúc cách xa mồi lửa, đồng thời độ khó cô nướng nấm cũng tăng lên.
Bởi vì cô mới 1 mét 5 mấy, tay nâng lên cố hết sức.
Vì thế, liền có một màn Kiều Tử Quân nhìn thấy này.
Em gái anh giẫm lên ghế đẩu nướng nấm, em trai anh dọn ghế đẩu ngồi một bên ngoan ngoãn nhìn.
Kiều Tử Quân không nhịn được, phụt một tiếng bật cười: “Kiều Hề Chi, sao em lùn như vậy, giống như bí đao ngoài đồng vậy.”
Người anh cao lớn như vậy, tại sao có thể có một cô em gái lùn như thế kia?
Kiều Hề Chi nghe rõ ràng, đây là mắng cô lùn như bí đao đấy nhá, cô nghiêng mặt đi, mặt không biểu tình liếc nhìn Kiều Tử Quân một cái.
“Em năm nay mới mười bốn.” Tiểu cô nương ý ở ngoài lời, chính là cô còn đang phát triển dáng vóc.
Triệu Tú Lan ở bệ bếp nhóm lửa mắng: “Ranh con, con cho rằng chính mình cao lớn rất tốt sao? Lớn lên cao lớn về sau nhất định là cái lưng còng.”
Sau này già rồi khom lưng lưng còng, khó chịu muốn chết.
“Đó là chuyện sau này, dù sao hiện tại vẫn lùn ——”
Kiều Hề Chi cắt ngang anh, vừa trở bề nấm nướng vừa hỏi Kiều Tử An: “An An, Tam tỷ nướng nấm em ăn không?”
Kiều Tử An đã thèm chảy nước miếng điên cuồng gật đầu: “Ăn!”
“Vậy có cho nhị ca ăn không?”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tử An nháy mắt rối rắm lên, vài giây sau, sau khi rối rắm xong vẻ mặt chính khí lẫm liệt: “Không cho.”
Bởi vì nhị ca nói Tam tỷ lùn, cho nên không cho nhị ca ăn nấm Tam tỷ nướng.
Kiều Hề Chi nghe được câu trả lời hài lòng, nhướng mày nhìn Kiều Tử Quân một cái.
Phảng phất đang nói, ý tứ của thằng em chính là ý tứ em.
Kiều Tử Quân: “……” Là miệng anh ti tiện!
Nướng nấm tốn không ít thời gian, chậm trễ thời gian ăn cơm, chờ đồ ăn lên bàn, trời đã tối rồi.
Có người đã sớm đói mà sói phun hổ nuốt, tốc độ ăn cơm gấp hai ngày thường.
Đương nhiên, cũng có công lao nấm nướng của Kiều Hề Chi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn
- Chương 37. Em năm nay mới 14 tuổi