Hôm sau, vào giờ cơm trưa người Lâm gia đến.
Người đến không nhiều lắm, chỉ có ba người, theo thứ tự là Lâm Hoành Viễn, Lâm Đại Trí và Lâm Xuân Hoa.
Kiều gia lúc này một già một trẻ một đứa con nít ở nhà.
Mà Kiều Hề Chi đang lên kế hoạch làm sao “Nén đĩnh vàng thành thỏi vàng nhỏ”.
Phương thức ngắn gọn hữu hiệu nhất chính là tìm một sư phụ từng rèn qua đồ sắt, nhưng ở nơi “Mọi thứ không được phép” đầu năm nay lại nói dễ vậy sao.
Cho nên, bước đầu tiên Kiều Hề Chi định đi vào huyện thành xem xem, tìm kiếm cơ hội.
“Tam tỷ —— cái kia xấu, bà nội xấu kia đến.” Kiều Tử An bước hai cái chân ngắn nhỏ chạy như bay tới tìm Kiều Hề Chi.
Kiều Hề Chi cất kỹ giấy bút ra khỏi phòng, mới vừa lộ diện, ông nội Kiều ở dưới gốc cây ngô đồng đan đồ tre nói: “Kiều Kiều, rót chén nước cho khách.”
Niên đại này trừ bỏ tết nhất lễ lạc hay là chuyện đặc biệt quan trọng hoặc người đặc biệt quan trọng đến, sẽ mua một ít lá trà đãi khách.
Còn vào những khi khác, trong nhà nào có lá trà gì, rót cho khách chén nước đã coi như là đãi khách.
Đôi mắt xinh đẹp kia của Kiều Hề Chi bình tĩnh như nước, gật đầu nói một chữ: “Vâng.”
Lão thái thái còn rất co được dãn được, vậy mà nguyện ý đến.
Cô nhấc chân đang muốn xoay người đi hướng phòng bếp, Lâm Hoành Viễn gọi lại cô: “Kiều nha đầu, không cần rót nước đâu, chúng ta đến bồi lỗi, lập tức đi ngay.”
Kiều Hề Chi nghiêng mặt nhìn về phía ông nội Kiều, được ông gật đầu ý bảo, mới thu lại bước chân.
Vì thế, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ lại nhìn về phía Lâm Hoành Viễn.
Hô một câu: “Phó đội trưởng.”
Đến nỗi là có ý tứ gì, đã rất rõ ràng.
Ông nội Kiều ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại cúi đầu tiếp tục đan đồ tre.
Lâm Hoành Viễn cầu xin gọi người bên cạnh: “Mẹ ——”
Lâm Xuân Hoa trưng một bản mặt khó coi tới cực điểm, nửa ngày không nói chuyện.
Lâm Đại Trí mặt mũi bầm dập trừng mắt Kiều Hề Chi chằng chằng, ánh mắt kia giống như giây tiếp theo là có thể ăn thịt người.
Củ cải nhỏ Kiều Tử An nhát gan khẩn trương nuốt nước bọt.
Vì để không thua khí thế, thân mình nó cứng đờ mà ưỡn ngực, ngửa đầu, tự cho là rất hung hăng trừng mắt trở lại.
Ánh mắt Kiều Hề Chi chú ý tới nó, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của nó.
Giây tiếp theo, cô không chút để ý mà ngước mắt lên, đáy mắt biểu lộ hàn ý.
Lâm Đại Trí dời ánh mắt sáng chỗ khác, cảm thấy ánh mắt tiểu muội muội này khiến cho người ta sợ hãi.
Kiều Hề Chi lúc này mới che đi hàn ý nơi đáy mắt, khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh ban đầu.
Đối diện với người khác, cô còn không sợ hãi qua.
Lâm Hoành Viễn híp híp mắt, khụ một tiếng, nói với Lâm Xuân Hoa: “Mẹ, nếu mẹ thật sự không muốn vậy chúng ta trở về đi, cử báo thì cử báo đi, cùng lắm thì chức phó đội trưởng này con không làm nữa.”
Chạng vạng tối hôm qua, Lâm Hoành Viễn sau khi trở về, bà cụ nhà mình bọn họ còn chưa trở về, ông ở cửa đợi nửa ngày.
Lâm Xuân Hoa với Lâm Đại Trí, bọn họ đi khám đại phu sau khi trời tối mới đến nhà.
Lâm Xuân Hoa ngay cả ánh mắt cũng chưa cho Lâm Hoành Viễn ở cửa một cái, từ trước đến nay con trai lớn chưa từng nói nặng lời như vậy với bà ta, khẳng định là tức giận.
Lâm Hoành Viễn lần này đặc biệt khác thường, không chỉ có không ăn nói khép nép nhận sai với lão thái thái, còn giọng điệu nghiêm khắc trách cứ lão thái thái một trận.
Thiếu chút nữa không chỉ có cõng tức giận của Lâm Xuân Hoa qua.
Càng tức giận hơn còn ở phía sau, Lâm Hoành Viễn vậy mà nói để bà ta đi xin lỗi một nha đầu thối miệng còn hôi sữa.
Lão thái thái phát một trận lửa giận thật lớn, nói cái gì cũng không muốn, để bà ta nói xin lỗi với một tiểu nha đầu mặt già của bà ta gác hướng nào, nói với ông rằng để bà ta đi xin lỗi chi bằng để bà ta đi đâm đầu chết cho rồi.
Lâm Hoành Viễn đã sớm dự kiến được phản ứng của lão thái thái, ông nói: “Mẹ tính tình đanh đá không biết thu liễm, luôn thích ỷ vào tên tuổi của con đúng lý không tha người, lớn nhỏ tất cả thêm cho con không ít phiền phức.”
Lão thái thái vẻ mặt bừng lửa giận nghe xong lời này, nâng lên mí mắt.
“Nếu mẹ không muốn đi xin lỗi, chờ sau khi con bị cử báo, cái chức phó đội trưởng con cũng không làm được, trải qua một chuyện này con hy vọng mẹ có thể thu liễm lại.”
Lâm Hoành Viễn nói xong, sắc mặt Lâm Xuân Hoa ảm đạm tới cực điểm rồi.
Lúc ông làm bộ muốn rời đi, lão thái thái bị nói lay động, nói một câu: “Trưa mai đến Kiều gia.”
Lâm Xuân Hoa chung quy không muốn con trai bởi vì bà ta mất đi chức vị phó đội trưởng này, mà chọn buổi trưa đi, bởi vì khi đó đa số mọi người đều đến đồng ruộng.
Tránh đi đám người xem náo nhiệt, để tránh ném đi mặt già.
……
Kiều Hề Chi nắm tay nhỏ của Kiều Tử An, đến gần hai bước.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn điềm mỹ lại có điểm đáng yêu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà nội Lâm.”
Chính là vẻ ngoài mềm mại dễ bắt nạt này của cô, làm Lâm Xuân Hoa không hề kiêng kị mà động thủ.
Tưởng rằng tiểu miêu tiểu cẩu ôn thuận, không nghĩ đến sẽ là sài lang hổ báo cắn người.
Cô gái nhà Kiều lão nhị gia này, có tiếng yếu ớt thích khóc, ngày xưa thấy cũng là nhu nhu nhược nhược.
Nhưng hiện tại thoạt nhìn tựa như tính tình thay đổi rất lớn, làm người khác nghĩ trăm lần cũng không ra.
Lâm Xuân Hoa đè xuống lửa giận trong lòng, tốc độ nói vừa nhanh vừa mơ hồ: “Xin lỗi.”
Tất cả mọi người ở đây đều không nghe rõ, nhưng có thể đoán được bà ta nói cái gì.
Kiều Hề Chi không hài lòng tiếng xin lỗi này, mắt hạnh to lộ ra nghi hoặc: “Thật ngại quá bà nội Lâm, bà nói cái gì cháu không nghe rõ lắm.”
Lâm Xuân Hoa kia ánh mắt phẫn nộ phảng phất giây tiếp theo là có thể phun hỏa, chửi ầm lên: “Tiểu tiện nhân, mày cố ý có phải không?”
Bà ta rốt cuộc không nhịn được nữa.
Ông nội Kiều ở dưới cây ngô đồng nghe được thẳng nhíu mày, giọng điệu sắc bén: “Bà già kia miệng mồm sạch sẽ chút!”
Ông Kiều Thư Lâm đặt cháu gái trong lòng bàn tay mà đau, nào nghe được người khác mắng như vậy?
“Không cần xin lỗi cái gì, Lâm gia các người hiện tại cút ngay đi, trở về chờ tin cử báo.” Ông nội Kiều còn rất kiêu ngạo, may mắn Kiều Kiều nhà ông cơ trí, còn biết uy hϊếp người.
Mà ông cũng vận dụng điểm này rất tốt.
Ông nội Kiều nói, Lâm Hoành Viễn tưởng thật, nhanh chóng nhận lỗi: “Xin ngài bớt giận, mẹ tôi tuổi lớn già mà hồ đồ, chúng tôi là thật tình thật lòng đến xin lỗi.”
Lâm Hoành Viễn nôn nóng hô một tiếng, để lão thái thái nhanh biểu đạt thái độ, việc bồi lỗi này đã trôi qua rồi.
Lâm Xuân Hoa tức giận đến chóng mặt nhức đầu, tức giận đến đau tâm can, chỉ là nghĩ đến con trai sẽ vì chuyện như vậy mất đi chức vị phó đội trưởng.
Bà ta xoa dịu tức giận, ấn huyệt Thái Dương, từng câu từng chữ nhả từ rõ ràng: “Kiều gia tam nha đầu, lão thái bà là ta thật xin lỗi cháu, ta không nên mắng cháu không nên đánh cháu.”
Nói lời xin lỗi cùng giọng điệu cơ bản đủ tư cách.
Kiều Hề Chi nói được thì làm được, lão thái thái xin lỗi, cô cũng không hề nắm lấy không buông, giọng điệu ôn hòa: “Lời xin lỗi này cháu nhận lấy, hy vọng sau này lão thái thái ngài đừng khinh người quá đáng nữa.”
Lâm Xuân Hoa khinh người quá đáng: “……” Tiểu tiện nhân này được tiện nghi còn khoe mẽ!
Dù bà ta có mắng, có đánh tiểu tiện nhân này đi nữa, nhưng chính bà ta cũng không chiếm được bất luận cái ưu thế gì.
Người Lâm gia đi rồi, Triệu Tú Lan đi đưa cơm cho Kiều Hướng Võ, Kiều Tử Quân đã trở lại.
Trên đường gặp được người Lâm gia sắc mặt không tốt, bọn họ cũng không chào hỏi, chỉ gặp thoáng qua.
Triệu Tú Lan cảm thấy hiếm lạ, hỏi: “Lão thái thái Lâm gia kia thật đúng là đến xin lỗi Kiều Kiều?”
Ông nội Kiều còn đang đan đồ tre, đầu cũng chưa nâng mà “Ừm” một tiếng.