Chương 35. Gác mái nhỏ cổ kính

Đầu hẻm đường nhỏ, thiếu niên cao lớn xách giỏ tre đi ở đằng trước dừng bước lại.

Kiều Hề Chi chậm rì rì theo ở phía sau cũng dừng bước lại.

“Kiều Hề Chi, em thật sự lấy cục đá đánh lão thái bà kia?”

Tiểu cô nương tay nắm chặt lại từng chút một buông ra, cắn môi cau mày rối rắm rốt cuộc nên nói thật hay không.

Thấy cô không nói lời nào, ông nội Kiều vẻ mặt khoan hậu, cười trấn an cô: “Kiều Kiều cháu ăn ngay nói thật, ông nội sẽ không trách cháu đâu.”

Kiều Hề Chi gật đầu: “Đúng vậy, cháu xác thực đánh Lâm lão thái thái.”

Khi Kiều Tử Quân đối đầu với người Lâm gia, ngay lúc đó cô nhặt hai hòn đá trên mặt đất chuẩn bị sẵn sàng, để đề phòng Kiều Tử Quân bị khi dễ.

Lúc ấy, mắt thấy Lâm Xuân Hoa muốn đẩy Kiều Tử Quân, cô không kiềm chế được liền động thủ.

Thời cơ cũng vừa vặn thích hợp, đυ.ng ngay lúc Vương Chí Thành cùng Lâm Hoành Viễn chạy đến.

Ông nội Kiều vẫn là vẻ mặt khoan hậu: “Kiều Kiều à, cháu xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, nện đá Lâm Xuân Hoa làm gì?”

Cháu gái này của ông tuy được nuông chiều, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.

Kiều Hề Chi nâng mắt lên liếc nhìn Kiều Tử Quân một cái.

Một cái liếc mắt này ý vị thâm trường.

Kiều Tử Quân khó hiểu: “Em nhìn anh làm gì? Chẳng lẽ vẫn là vì anh?”

Thiếu nữ lưu lại một câu “Đúng vậy”, nhấc chân lướt qua bọn họ, đi ở phía trước.

Sắc trời dần dần muộn, lão nhân gia không trở về sẽ không nhìn rõ đường.

Trên đường, Kiều Tử Quân truy vấn: “Em đánh lão thái bà kia có liên quan gì đến anh? Anh lại không có ầm ĩ với bà ta.”

Đối đầu với anh chính là Lâm Đại Trí nhị hóa(*) kia.

(*): ngu ngốc,đần độn, hồ đồ, lỗ mảng, làm việc điên rồ, thiếu suy nghĩ.

Kiều Hề Chi bước chân không nhanh không chậm, giọng điệu nhàn nhạt: “Lão thái thái kia muốn đẩy anh.”

Nếu không phải một hòn đá kia của Kiều Hề Chi, Kiều Tử Quân đã lén ăn thiệt thòi.

Kiều Tử Quân ngây ra một lúc, rõ ràng không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.

Không ngờ em gái chiếm tiện nghi là vì giúp anh như vậy.

Ông nội Kiều vô cùng bất mãn: “Cháu có mất mặt không, còn cần em gái cháu che chở cho?”

Lớn hơn 4 tuổi thật sự là vô ích.

Kiều Tử Quân không tranh luận với ông nội Kiều, nhỏ giọng nói thầm, giống như tự nói: “Tiểu bạch nhãn lang dưỡng chín chút rồi.”

Trong lòng có một tí xíu cảm động như vậy, nhiều hơn anh không thừa nhận.

……

Trở lại Kiều gia, sau bữa tối, trong sân tối lửa tắt đèn.

Kiều Tử Quân đem chuyện xảy ra nói một lần cho Triệu Tú Lan với Kiều Hướng Võ, Kiều Hề Chi ngẫu nhiên phụ họa hai câu.

Triệu Tú Lan kinh ngạc: “Phó đội trưởng thật sự đáp ứng để lão thái thái đến đây xin lỗi?”

Kiều Tử Quân bắt chéo chân, vẻ mặt cà lơ cà phất: “Thật sự giả không được, giả không thể thật được.”

Kiều Hướng Võ quát lớn anh: “Ngồi phải ngồi cho ra trò, bộ dạng quỷ này của mày tựa như tên lưu manh vô lại, quân đầu đường xó chợ vậy!”

Kiều Tử Quân không phục hừ một tiếng, từ từ hạ chân xuống.

Kiều Hề Chi ngồi bên cạnh Kiều Tử An chuyển đề tài: “Mẹ, đám nấm đó mẹ tính toán làm thế nào?”

Đề tài thay đổi quá nhanh, Triệu Tú Lan “Ah” một tiếng: “Đám nấm đó không có độc đi?”

Bà giống như Kiều Tử Quân, đối với nấm dại có thành kiến rất lớn.

Kiều Tử Quân vội vàng giành nói: “Không có độc không có độc, có thể ăn, tốt nhất là nướng ăn.”

Lúc ấy, anh dùng sức ho khan đưa mắt ra hiệu cho Kiều Hề Chi, sợ cô lại một lần nữa không cần nấm tới tay.

Ý tốt khác đều có thể xin miễn, duy chỉ nướng nấm là không được!

Nướng nấm ăn quá ngon, quả thực là mỹ vị nhân gian!

Nghe được ăn ngon, Kiều Tử An mắt sáng rực lên.

Triệu Tú Lan nhớ tới hôm nay khi cầm sọt, ở bên trong phát hiện mấy cây nấm xanh xanh đỏ đỏ, dọa bà nhảy dựng lên.

Bà tưởng Kiều Hề Chi không hiểu chuyện hái nấm độc, nhanh chóng ném đi.

Kiều Tử Quân vừa nói như vậy, khẳng định là đã ăn qua nấm, hoặc là nướng.

Triệu Tú Lan ấp a ấp úng: “Cái kia…… Nấm các con hôm nay mang về…… Mẹ ném rồi.”

“Cái gì?” Kiều Tử Quân kích động từ trên ghế đứng lên.

Ông nội Kiều nằm ở trên ghế cầm quạt hương bồ, quạt gió chút có chút không híp mắt, rất rõ ràng là bất mãn anh đại kinh tiểu quái.

Kết quả Kiều Tử Quân căn bản không chú ý, tiếp tục ồn ào: “Sao mẹ có thể ném đi?”

Kiều Hề Chi chú ý tới biểu tình ông nội Kiều, khụ một tiếng: “Nhị ca, chúng ta còn có rất nhiều.”

Mạnh Thu Vân rất hào phóng, Hứa Mặc hôm nay hái hơn phân nửa sọt nấm đều cho bọn họ.

Kiều Tử Quân đập bàn tỏ ý coi trọng nấm, lớn tiếng nói: “Thiếu một cái thì có người ăn ít đi một cái, thiếu hai cái thì ít ăn ít đi hai cái, em hái được năm cái, nhà của chúng ta có năm người thì mỗi người ăn ít đi một cái!”

Nấm đến được không dễ, đặc biệt là nấm nướng ăn ngon đến cắn cả đầu lưỡi, vả lại vừa ít vừa quý !

“Bang ——”

Tiếng quạt hương bồ va chạm vật thể, rốt cuộc hấp dẫn Kiều Tử Quân nhắc mãi nấm ngẩng cao đầu.

Giây tiếp theo, ông nội Kiều ghét bỏ muốn chết: “Ăn no không có chuyện gì lăn vào trong phòng đi ngủ, mấy cái nấm mà thôi, thật là càng ngày càng không tiền đồ.”

Nói xong, ông ngược lại tự mình đứng dậy trở về phòng.

Kiều Tử Quân bị ghét bỏ: “……” Khẽ cắn môi, muốn tức giận!

Quên đi, quen rồi.

“Nấm nướng ăn ngon như vậy sao, thế thì ngày mai liền nướng ăn.”

Triệu Tú Lan nói xong, cùng Kiều Hướng Võ đối với nấm dùng để ăn cũng không ý kiến trở về phòng.

Kiều Hề Chi: “……” Thật ra, cô chỉ là muốn nói với Triệu Tú Lan cho cô một cơ hội “học nấu ăn” thôi.

Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, trên cây ve kêu ồn ào tới rồi cực điểm, kêu to mấy chục giây mới an tĩnh được vài giây.

Kiều Hề Chi cũng không phải là đang ngủ, mà là tiến vào trong không gian.

Cô đẩy hàng rào ra, dẫm lên con đường lát đá xanh, vào gác mái nhỏ.

Đập vào mắt, gác mái là kiểu trang trí cổ kính, tầng thứ nhất như là phòng khách, phía đông bày biện mấy cái tủ gỗ lớn, phía trên bày đầy thẻ tre, phía nam có cửa sổ gỗ chạm khắc hoa, trước cửa sổ bày một án thư, bên trên bày nghiên mực cùng bút lông các dụng cụ khác.

Trong phòng còn có rất nhiều bài trí, từ cửa ra vào đi thẳng đến cầu thang, hai bên bày giá Bác Cổ (*), trên kệ bày biện bình hoa.

Kiều Hề Chi đến gần cầm lấy một bình sứ hoa văn màu lam, là sứ Thanh Hoa.

Cô từ nhỏ đi theo ông ngoại thích sưu tầm đồ cổ mưa dầm thấm đất, cũng hiểu biết một ít, từ kết cấu hoa văn cùng bút pháp trên sứ Thanh Hoa trước mắt này, hẳn là Thanh Hoa thời nhà Nguyên.

Cái sứ Thanh Hoa nhà Nguyên này đặt ở hiện đại, định giá ít nhất bảy chữ số, nhưng đặt ở niên đại hiện giờ này, không chỉ không đáng giá như vậy còn dễ dàng bị bắt giao nộp cho đại đội.

Cô xem xét mấy cái bình hoa này vài lần, đặt chúng xuống chờ một chút, còn có nhiều chỗ tăng giá trị rất lớn.

Kiều Hề Chi đem sứ Thanh Hoa đặt lại giá Bác Cổ, lên tầng hai, tầng hai là phòng ngủ, buồng trong với gian ngoài dùng bình phong ngăn cách, buồng trong là giường gỗ khắc hoa, gian ngoài kê một chiếc ghế dài dùng để uống trà ăn điểm tâm.

Làm Kiều Hề Chi càng thêm ngoài ý muốn chính là vẫn còn có một ban công nhỏ, chỉ là trống trải không bày trí bất luận cái gì.

Cạnh giường gỗ có đặt chiếc bàn nhỏ, trên đó có một hộp gỗ không khóa, có lẽ chứa một ít đồ trang sức.

Kết quả cô vừa mở ra, thiếu chút nữa bị ánh vàng kim chói sáng mù mắt.

Thế mà là vàng, một đĩnh lại một đĩnh vàng.

Kiều Hề Chi đổ ra đếm đếm, tổng cộng mười đĩnh, một đĩnh khoảng mười lượng.

Đây quả thực chính là cho cô một kho bạc nhỏ mà.

Bình hoa cổ không dùng được, vàng có thể nha, chẳng qua hiện tại lưu thông trong xã hội đều là thỏi vàng.

Phải nghĩ biện pháp đem đĩnh vàng này nén thành thỏi vàng nhỏ.

-

Giá Bác Cổ: hiểu nôm na là cái kệ có nhiều vách ngăn to nhỏ khác nhau, trong các ô được chia ấy dùng để trưng bày đồ cổ, bình hoa,... Nói chung trong phim cổ trang cũng xuất hiện nhiều.