Ráng chiều ngả về tây càng ngày càng sâu, bầu trời cắt một đường, nửa bên lửa đỏ, nửa bên lam nhạt.
Lâm Hoành Viễn mới kéo xuống thể diện thay mẹ mình nói tạ tội, tiểu nha đầu này thật sự là khiến người ta bực bội, đều nói đưa cho cô 3 cân thịt heo nhận lỗi, còn không thuận theo không buông tha.
Để mẹ ông đi xin lỗi nha đầu này, chỉ sợ muốn tìm chết tìm sống!
Vương Chí Thành chuyển biến rất nhanh: “Kiều Tam nha đầu, lão thái thái làm trò trước mặt nhiều người như vậy khi dễ cháu, là bà ấy không đúng, yêu cầu này của cháu cũng hợp tình hợp lý, chỉ là... lão thái thái này tính tình nhất định không muốn xin lỗi cháu, chúng ta thối lui một bước, để phó đội trưởng thay mẹ bồi tội, cháu xem có được không?”
Ông thật sự không nghĩ ra, một cô bé mười mấy tuổi, làm sao lại coi trọng xin lỗi đến như vậy.
Đi tới đi lui, cuối cùng vẫn là phương thức giải quyết lúc đầu.
Nhưng Kiều Hề Chi không muốn, cô muốn chính là lão thái thái xin lỗi.
Người muốn động thủ đẩy Kiều Tử Quân, mắng cô là tiện nhân động thủ đánh cô đều là Lâm Xuân Hoa.
Để cho người khác thay bà ta xin lỗi, như vậy xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì.
Kiều Hề Chi khóe miệng mang theo nụ cười, dùng giọng điệu dịu dàng ngoan ngoãn nhất, nói ra lời cường mạnh nhất: “Đại đội trưởng, thân thể cùng tâm hồn cháu đều chịu lão thái thái làm tổn thương, nếu như không phải lão thái thái tự mình xin lỗi cháu……”
Cô tạm dừng vài giây, mọi người ôm lòng chờ câu phía sau, “Như vậy, tin cử báo phó đội trưởng ngày mai sẽ xuất hiện ở trên bàn ủy ban.”
Vương Chí Thành: “……” Hợp lại ông vừa mới nói một đống lớn lời như vậy đều nói vô ích.
Tuyển cử bổ nhiệm cán bộ đại đội, hơn phân nửa đến từ dân chúng, hơn phân nửa đến từ người này có kiên định chịu làm hay không, có nguyện ý vì nhân dân phục vụ hay không.
Lâm Hoành Viễn mấy năm nay cống hiến cho đại đội, mọi người đều rõ như ban ngày.
Bỏ qua trong nhà có lão thái thái tính cách cường thế đanh đá, cùng một đứa con trai không nên thân không đề cập tới.
Lâm Hoành Viễn là một người vì nhân dân phục vụ, người dẫn dắt tốt.
Nếu Kiều Hề Chi viết tin cử báo, Lâm Hoành Viễn phải tiếp nhận điều tra.
Điều tra một khi là thật, sẽ trải qua đại hội thương thảo quyết định ông ấy ở lại hay đi.
Cho dù Lâm Hoành Viễn cuối cùng bảo vệ được chức vị, cũng sẽ lưu lại vết nhơ.
Vương Chí Thành cộng sự với Lâm Hoành Viễn lâu như vậy, đương nhiên là ngóng trông Lâm Hoành Viễn tốt.
Trước khi hoàng hôn hoàn toàn xuống núi, kết quả xử lý chuyện đã quyết định rồi:
Thứ nhất, Lâm gia bồi thường cho Hứa gia tiền thuốc men Mạnh Thu Vân té ngã.
Thứ hai, Lâm Xuân Hoa tự mình xin lỗi Kiều Hề Chi, nhấn mạnh thái độ hòa ái dễ gần nói xin lỗi.
Thứ ba, bảo đảm Lâm gia xong việc không tìm bất luận người nào gây phiền toái.
Chỉ cần trong 3 điều trên có một cái không thực hiện, tin cử báo hai tay dâng lên.
Vương Chí Thành cùng Lâm Hoành Viễn thật đúng là không nghĩ tới, tiểu cô nương thoạt nhìn nũng nịu như vậy, làm lên chuyện cũng không có một chút lưu tình.
Lâm Hoành Viễn đành phải đáp ứng trước, lão thái thái kia cũng chỉ có thể căng da đầu làm thuyết khách thôi.
Trong sân Hứa gia, chỉ còn người Kiều gia cùng người Hứa gia.
Sợ Triệu Tú Lan và Vương gia cách vách lo lắng, Kiều Tử An với Vương Đại Vĩ đi về trước nhắn lời.
Mạnh Thu Vân dẫn đầu mở miệng: “Tiểu Mặc, cháu vào trong phòng lấy hết đám nấm đó ra đây đi.”
Hứa Mặc “Ừm” một tiếng, trong chớp mắt đã vào phòng.
Mạnh Thu Vân vẫy tay với Kiều Hề Chi, cười đến hòa ái: “Tiểu nha đầu, lại đây.”
Cô có chút chần chờ, vẫn là ông nội Kiều nói một tiếng: “Đi đi.”
Kiều Hề Chi không do dự nữa, vài bước đi đến trước mặt Mạnh Thu Vân, lễ phép gọi một câu: “Bà nội Mạnh.”
Mạnh Thu Vân cười tươi như đóa hoa, “Ai, đứa trẻ ngoan, hôm nay thật sự may mà có cháu.”
Nếu không phải bởi vì nha đầu này, Lâm Xuân Hoa hôm nay có thể ăn thiệt sao?
Đặt ở ngày xưa, thua thiệt vĩnh viễn là Hứa gia bà.
Bà nhìn Kiều Hề Chi càng nhìn càng thuận mắt, mở miệng khen ngợi: “Lớn lên trắng nõn vừa nhìn đã biết là có phúc khí, tương lai khẳng định có thể tìm nhà chồng tốt.”
Kỳ thật ở trong mắt Mạnh Thu Vân, cô nương này đâu chỉ trắng nõn, còn chưa hoàn toàn nẩy nở đâu, còn đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Gương mặt này không cần nói nhiều, các cô gái ở trong thôn Hạnh Hoa, tuyệt đối là người đẹp nhất.
Chỉ là, cô nương này thanh danh không phải rất tốt.
Cán cân trong lòng Lâm Thu Vân, đã nghiêng về phía Kiều Hề Chi bên này.
Bà cho rằng tiểu cô nương trắng mềm nũng nịu như vậy, nên được nuôi dưỡng ăn ngon uống tốt.
Kiều Hề Chi đối với loại chuyện tìm nhà chồng tốt này không có hứng thú, nhưng có thể cảm giác được lão nhân gia không có ác ý.
Cô vẫn là hoà nhã đáp một câu: “Cảm ơn bà nội Mạnh."
Hứa Mặc ở trong phòng nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, đôi con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, đoán không ra đang suy nghĩ cái gì.
Cậu lấy nấm ra ngoài, Mạnh Thu Vân nhân tiện nói: “Tiểu nha đầu, nhà của chúng ta không có thứ gì đáng giá, đây là nấm Tiểu Mặc hái trong núi, đều không có độc đâu, nấu canh uống rất tươi mát, hy vọng cháu không ghét bỏ.”
Kiều Hề Chi trong lòng ngũ vị tạp trần, cô ngẩng đầu cùng Hứa Mặc nhìn nhau.
Đối phương vĩnh viễn đều là bộ dạng khuôn mặt không biểu cảm kia, ánh mắt lãnh đạm.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ho khan: “Khụ khụ khụ ——”
Kiều Hề Chi xoay người, thì nhìn thấy Kiều Tử Quân siết tay thành nắm che ở miệng ho khan tê tâm liệt phế, mặt đều hồng thành màu gan heo.
Ông nội Kiều cau mày hỏi: “Cháu sao lại thế này?”
Kiều Tử Quân vừa khụ vừa nói: “Không có việc gì, khụ ——”
Ông nội Kiều: “Có bệnh thì đi khám đại phu.”
Kiều Tử Quân lại vờ ho hai tiếng, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Kiều Hề Chi, hy vọng cô có thể xem hiểu.
Mạnh Thu Vân ngược lại quan tâm anh: “Tử Quân, cháu có nặng lắm không vậy?”
Kiều Tử Quân hít sâu thuận khí, sau đó giọng điệu nhẹ nhàng: “Cháu không có việc gì, bà nội Mạnh ngài không có việc gì chứ, ngã một cái có muốn đi khám đại phu không?”
“Không cần không cần, ta chỉ hù dọa bà già hung dữ kia một chút thôi.” Lâm Xuân Hoa quá cương, dọa không được.
Mạnh Thu Vân ngã một cái kia, kỳ thật ngã rất nhẹ, lúc sắp rơi xuống đất bà dùng quải trượng chống một chút.
Bằng không, cái chân vốn bị thương chắc hẳn sẽ gặp vấn đề lớn.
Dưới thịnh tình không thể chối từ(*) của lão thái thái, Kiều Hề Chi nhận sọt nấm cô đã từ chối kia.
(*): tình cảm nồng hậu khó có thể từ chối.
Nhìn vẻ mặt hết cách của Kiều Hề Chi, đáy mắt Hứa Mặc hiện lên một tia vui vẻ.
Kiều Hề Chi tiếp nhận nấm, ông nội Kiều hưng vẫn chưa nói cái gì.
Trên đường về nhà, ông híp mắt bắt đầu gặng hỏi: “Các cháu sao lại ở Hứa gia?”
Nhà bọn họ từ trước đến nay không có giao tình gì với Hứa gia, đi cũng liền đi, còn bị người khác khi dễ, cái này giống với cái gì?
Kiều Tử Quân hai ba câu giải thích một hồi: “Lâm Đại Trí lại bị Hứa Mặc đánh, Lâm lão thái thái lại chạy tới Hứa gia nháo, chúng cháu chỉ là đến tham gia náo nhiệt thôi."
Mới vừa xem náo nhiệt một cái, đã bắt đầu muốn nhúng tay vào.
Câu đằng sau kia chưa nói, dễ dàng tìm mắng.
“Xem náo nhiệt em gái cháu còn bị người khác khi dễ?”
Lâm Xuân Hoa này không phúc hậu, còn tai bay vạ gió?
Câu này của ông nội Kiều đánh thức Kiều Tử Quân.
Đúng vậy, lo chuyện bao đồng chính là anh, làm thế nào Kiều Hề Chi chọc tới bà nội Lâm Đại Trí thế chứ?
Lúc ấy tình cảnh hỗn loạn, anh căn bản không chú ý đến Kiều Hề Chi, chờ anh phản ứng lại, Lâm Xuân Hoa đã động thủ.
Nghĩ đến lời nói lúc ấy của Lâm Xuân Hoa, nói Kiều Hề Chi đánh bà ta?
Chỉ bằng sức lực nhấc không nổi một xô nước của cô em gái chiếm tiện nghi này, anh là không tin.
Nhưng hiện tại, Kiều Tử Quân bán tín bán nghi.