“Ai hiếm lạ chút thịt thối nhà anh.” Một giọng nói già nua lại khinh thường truyền đến.
Quay đầu vừa thấy, ông nội Kiều mang theo Vương Đại Vĩ đến.
Vương Đại Vĩ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ mượt mà, vẻ mặt kiêu ngạo: “An An, anh gọi ông nội em tới đó.”
Thằng nhóc chuyển động tròng mắt tuần tra một vòng, hỏi: “Lâm Đại Trí đâu?”
Kiều Tử An nói cho Vương Đại Vĩ biết: “Bọn họ đều đi rồi.”
Vẫn là chậm một bước, để Lâm Đại Trí với bà nội hắn chạy, dám khi dễ Tam tỷ An An, bằng không thì Kiều gia gia đánh chết bà ta!
Ông nội Kiều mới từ trong huyện trở về, trên đường gặp được bạn nhỏ Vương Đại Vĩ đang về Kiều gia tìm viện binh.
Ông lão vừa nghe nói cháu gái bị khi dễ, nôn nóng vội chạy đến Hứa gia, liền nghe thấy Lâm Hoành Viễn nói muốn đưa ba cân thịt heo bồi tội.
Một chút thịt đã muốn tống cổ, cửa đều không có!
Kiều gia bọn họ còn không ăn nổi thịt sao?
Lâm Hoành Viễn cười mỉa, dò hỏi: “Vậy việc này lão gia tử ông cảm thấy muốn xử lý như thế nào?”
Kiều Thư Lâm là thợ thủ công tre trúc duy nhất ở thôn Hạnh Hoa, thôn dân ngày thường tìm ông đan đồ tre, đều là giá cả hữu hảo với thôn dân, có khi còn sẽ tặng kèm chút đồ tre cần dùng đến.
Trong thôn phần lớn người ta đều tìm ông đan đồ tre, rắn chắc dùng bền, rất được lòng người.
Huống hồ, ông còn có quan hệ tốt với Chu đại phu tính tình cổ quái.
Phải nói trong thôn Hạnh Hoa lão nhân được ba phần kính trọng, ông được tính là một người.
Nhà Vương Chí Thành giỏ sọt tre trúc linh tinh cũng xuất từ tay ông ra.
Vương Chí Thành hảo ngôn hảo ngữ: “Kiều lão gia tử, chúng tôi sẽ xử lý việc này thật tốt, tuyệt đối không để cháu gái ông bị khi dễ.”
Ông nội Kiều hừ lạnh một tiếng: “Cháu gái ta đã bị khi dễ!”
Ông lão đi đến trước mặt Kiều Hề Chi, đầu tiên là trừng mắt nhìn Kiều Tử Quân một cái: “Người sống lớn như vậy rồi một chút cũng không dùng được, ngay cả em gái mình cũng không bảo vệ tốt."
Kiều Tử Quân không bảo vệ tốt em gái mình: “……”
Anh lúc ấy cũng không biết Kiều Hề Chi bước vào từ khi nào.
Anh cũng không phải đầy tớ Kiều Hề Chi, đôi mắt cũng không thể thời thời khắc khắc đặt ở trên người nó đâu?
Thái độ ông nội Kiều lập tức chuyển 360 độ xoắn ốc: “Kiều Kiều à, không sao chứ? Bị thương không?”
Kiều Tử Quân: “……” Anh sớm hay muộn cũng rời nhà trốn đi!
Kiều Hề Chi lắc đầu, cười đáp: “Cháu không có việc gì đâu ông nội.”
Có việc chính là Lâm Xuân Hoa và Lâm Đại Trí.
Ông nội Kiều đột nhiên nhíu mày: “Tay làm sao vậy?”
“Hôm nay lúc lên núi không cẩn thận té ngã một cái, băng gạc này chính là che miệng vết thương nhỏ.”
Quấn băng gạc cũng chưa ảnh hưởng tới tốc độ Kiều Hề Chi ném cục đá nện người đâu đấy.
Không đợi ông nội Kiều chỉ trích, Kiều Tử Quân tự giác nói: “Cháu vô dụng.”
Ông nội Kiều tức điên, cướp lời ông nói, để ông nói cái gì?
Ông lão lại nói: “Kiều Kiều chịu ủy khuất, ông nội nhất định lấy lại một cái công đạo cho cháu.”
Mọi người ở đây: “……”
Ngài là không nhìn thấy, cháu gái ngài lời lẽ chính đáng nói muốn đi cử báo, kia chính là không để bản thân chịu nửa điểm ủy khuất.
Kiều Hề Chi nói với ông nội Kiều: “Ông nội, việc này cháu tự mình giải quyết trước.”
"Cháu một đứa trẻ, như thế nào tự mình giải quyết.” Ông nội Kiều đương nhiên không cho phép.
Kiều Hề Chi kéo ống tay áo của ông nội Kiều, lúc ẩn lúc hiện: "Ông nội, cháu tự mình tới.”
Cô phát hiện, đối với ông nội Kiều lấy ra phương thức ở chung với ông ngoại nhà mình là được rồi.
Cháu gái đã rất lâu không làm nũng với ông, ông nội Kiều tức khắc mở cờ trong bụng, vui mừng cười: " Tốt tốt tốt.”
Kiều Tử Quân: “……” Không còn lời nào để nói.
Kiều Tử An: Ông nội đối với Tam tỷ ôn hòa nhất.
Kiều Hề Chi nhìn về phía Lâm Hoành Viễn: “Phó đội trưởng, cháu cũng không phải người bị hại lớn nhất chuyện này, người Hứa gia mới đúng.”
Hứa Mặc vô duyên vô cớ bị người ta vũ nhục, bà nội Hứa Mặc không công chi bị đẩy ngã xuống đất, trên đùi bà ấy vốn đã có vết thương cũ, đến bây giờ mới lành cũng chưa đi khám đại phu.
Kiều Hề Chi nghĩ , "nam chính" này còn giống như rất đáng thương.
Từ nhỏ nhận hết khi dễ, cuộc sống so với người bình thường còn gian khổ hơn, còn có một tên bệnh tâm thần thỉnh thoảng tìm cậu gây phiền toái.
Đúng vậy, Lâm Đại Trí ở trong mắt cô không có việc gì tìm người khác kiếm việc thuộc về loại bệnh tâm thần.
Chuyện giữa Hứa Mặc cùng Lâm Đại Trí này, làm Lâm Hoành Viễn đau đầu không thôi.
Chuyện lão thái thái trong nhà cùng lão thái thái Hứa gia, làm ông càng thêm khổ không nói nổi.
Lâm Hoành Viễn thử tính nói: “Vậy ngày mai tôi mang đồ hỗn trướng Lâm Đại Trí kia đến Hứa gia bồi tội.”
Mạnh Thu Vân ở phía sau sách một tiếng: “Không cần, Hứa gia tôi với Lâm gia anh vốn là như nước với lửa, quản tốt con của anh là được.”
Ít trêu chọc cháu trai bà, ít đến Hứa gia bà la lối khóc lóc.
Giọng nói Kiều Hề Chi không nhanh không chậm: “Đại đội trưởng, phó đội trưởng, tin cử báo cháu tạm thời không viết, chỉ là cháu hy vọng hai người có thể làm cho lão thái thái hòa ái dễ gần một chút.”
Vương Chí Thành vừa lòng gật gật đầu, đây không thành vấn đề, ông trở về phải làm công tác giáo dục cho lão thái thái thật tốt.
Cô từng câu từng chữ: “Còn có, cháu hy vọng lão thái thái có thể nói lời xin lỗi với cháu.”
Những lời này của cô làm trong mắt vài người ở đây tràn ngập ngoài ý muốn.
Vương Chí Thành thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm, “Kiều nha đầu, cháu này…… Để trưởng bối xin lỗi cháu?”
Kiều Hề Chi giọng điệu kiên định: “Đúng vậy.”
Ông nội Kiều hừ một tiếng: “Trưởng bối xin lỗi thì làm sao vậy? Làm sai chuyện phải xin lỗi.”
Tuy rằng không biết cháu gái nói cử báo là tình huống như thế nào, nhưng trước chống eo đã rồi nói sau.
Vương Chí Thành cùng Lâm Hoành Viễn hai mặt nhìn nhau, để cho Lâm Xuân Hoa xin lỗi, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Hứa Mặc lại cảm thấy, nói xin lỗi này quá mức đơn giản.
Cậu hôm nào tìm một cơ hội, lại đánh Lâm Đại Trí một chầu là tốt rồi.