Lâm Hoành Viễn không biết mẹ mình làm thế nào đả thương tiểu cô nương Kiều gia kia, nhưng ông biết đầu sỏ gây nên tất cả chuyện chính là đồ hỗn trướng này!
Lâm Đại Trí nháy mắt bi thương ngược dòng thành sông, hắn muốn ba hắn nói một câu, là nói câu giúp đỡ.
Cũng không muốn nghe ba hắn nói muốn đánh chết hắn đâu!
Lâm Đại Trí bị Lâm Hoành Viễn đuổi theo đánh vài vòng, hắn giống như ăn linh đan diệu dược vậy.
Chân khập khiễng khoẻ hoàn toàn, còn có thể chạy!
Đau thì thế nào chứ? Không chạy chờ bị đánh chết à?
Lâm Xuân Hoa kêu đều kêu không được, “Hoành Viễn, đừng đánh nữa, Lâm gia chúng ta chỉ thừa một cây mầm độc đinh như vậy thôi!”
Lâm gia cũng là nhị phòng, Lâm Hoành Viễn là lão đại, có trước con trai đầu lòng là Lâm Đại Trí.
Về sau, em trai Lâm Hoành Viễn - Lâm Hoành Quang cũng có con trai, chỉ tiếc đứa bé kia đến ba tuổi không còn nữa.
Lâm Đại Trí vẫn không tránh được bị đánh, cứng rắn ăn hai đòn nặng.
Ở đây có nhiều người, hắn còn biết chú ý hình tượng, không kêu quỷ, chỉ buồn bực hai tiếng ở cổ họng.
Lâm Hoành Viễn hết giận chút, đang định nói chuyện với Kiều Hề Chi.
Kết quả Hứa Mặc tới một câu: “Phó đội trưởng, hôm nay bắt đầu làm việc tôi nhìn thấy Lâm Đại Trí mang theo cô nương ở trong ruộng cao lương……”
Cậu không đem lời nói hết, dư lại giao cho mọi người tự mình não bổ.
Hứa Mặc không cần nói cũng biết, những người khác một chút liền thông.
Lâm Hoành Viễn vốn dĩ định buông đòn gánh lại cầm lên, nổi trận lôi đình: “Hôm nay không phải tao đánh chết đồ hỗn trướng mày, chính là đồ hỗn trướng mày tự mình đi tìm chết!”
Trận đào vong sinh mệnh lớn này, cuối cùng bị Vương Chí Thành ngăn lại, Lâm Xuân Hoa khuyên, cùng với Lâm Đại Trí lại ăn mấy đòn nặng rơi xuống người.
Người đã đánh xong rồi, Lâm Đại Trí còn sống, chẳng qua trên người đau nhức khó nhịn.
Lâm Hoành Viễn lấy đòn gánh vừa thô vừa dài, mấy đòn nặng rơi xuống, đã gần như nửa chết nửa sống.
Ông ném đòn gánh nặng, chỉ vào cái mũi Lâm Đại Trí mắng: “Đồ hỗn trướng! Mặt lão Lâm gia tao đều bị mày ném đi sạch sẽ!”
Cái niên đại này mỗi người tư tưởng bảo thủ, ở trên đường hành động thân mật một chút đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trốn ở cao lương không ai thấy còn tốt, nếu như bị người ta thấy thanh danh hơn phân nửa là thối quắc.
Đặc biệt là đối với nữ giới mà nói, còn nghiêm trọng hơn nam giới rất nhiều.
Lâm Xuân Hoa dùng cả hai tay vỗ vào trên người Lâm Hoành Viễn, không dùng lực, chỉ vì phát tiết: “Chúng ta Lâm gia chỉ thừa một cây mầm độc đinh như vậy con biết rồi mà? Con thật sự đánh chết nó, mẹ cũng không sống!”
Chuyện nháo đến bây giờ, Vương Chí Thành để nhóm quần chúng ăn dưa tản ra trước.
Nhưng tiếng khua môi múa mép không tránh được.
“Trên cánh đồng cao lương…… Vậy cô nương kia là nhà ai?”
“Ai biết được, nếu không hỏi thăm Hứa gia một chút?”
“Cậu ta? Y chang khối băng, không thể nói được hai câu.”
“Mặc kệ là cô nương nhà ai, dưới ban ngày ban mặt, cùng nam nhân ở trong ruộng cao lương đồi phong bại tục, đây cũng quá không biết xấu hổ.”
“Đúng vậy…… Thật không biết xấu hổ mà……”
Quần chúng ăn dưa tản đi, Lâm Đại Trí bắt đầu làm ầm ĩ: “Con đây phải đi chết, không để Lâm gia của ba mất mặt.”
Hắn đối diện với tường sân Hứa gia, cả người xông lên đυ.ng qua đó.
Lúc này hắn kéo thân thương tàn của mình, tốc độ rất chậm, có chút giống động tác điện ảnh phóng chậm.
Lâm Xuân Hoa hoảng hốt lo sợ: “Đại Trí, đừng xúc động! Bà nội không chê con mất mặt, không chê con mất mặt ——”
Lâm Hoành Viễn còn đang nổi nóng, ánh mắt cũng chưa cho hắn một cái.