……
Hứa Mặc đi làm về đang ở trong sân rửa khoai lang đỏ, chuẩn bị cơm tối.
“Tiểu Mặc à, những cây nấm đó cháu ngày mai cầm đi huyện thành mua, có thể đổi được chút tiền cũng tốt.”
Lâm Thu Vân chống quải trượng, đứng ở sau lưng Hứa Mặc.
Hứa Mặc lần lượt lấy khoai lang đỏ từ trong chậu nước bẩn ra, nhàn nhạt đáp: “Được.”
Hiện tại là mùa nấm thịnh vượng, giá cả bị ép thấp, bán không được giá tốt.
Trong nhà nghèo, lão nhân gia nghĩ đến dù là nhiều hơn một phân một mao tiền cũng là tốt rồi.
Lâm Thu Vân xoay người, nói: “Bà đi chọn mấy cây giữ lại cho cháu, nấm dùng để nấu canh uống.”
“Không cần đâu bà nội, hôm nay cháu ở trong núi đã nướng ăn rồi.”
Hứa Mặc rửa xong khoai lang đỏ, bưng chậu lên đi về phía cửa mở ra, dùng chút sức hất ra ngoài.
Xôn xao một tiếng, cửa khô ráo nháy mắt bị ướt nhẹp.
Cùng với Lâm lão thái thái khí thế bừng bừng đi đến cũng bị tạt một ống quần nước.
Thật đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!
Lâm lão thái thái ai u một tiếng, chửi ầm lên: “Cái thứ không có mắt! Hất loạn cả nhà mày không có nước uống!”
Người còn chưa vào cửa, giọng ngược lại đã truyền vào trước.
Đối với giọng Lâm lão thái thái, Hứa Mặc với Lâm Thu Vân có thể qua tiếng mà phân biệt người.
Mạnh Thu Vân đang muốn bước vào phòng sắc mặt cũng thay đổi, mà Hứa Mặc vẫn là khuôn mặt hờ hững như nước kia.
Lâm lão thái thái đi nhanh rảo bước vào Hứa gia, lời mắng chửi người không dứt: “Tiểu tạp chủng, vừa nãy có phải là mày hất nước không?”
Phía sau bà còn có vài người đi theo, nhìn dáng vẻ là tới trợ uy.
Hứa Mặc chậu trong tay còn chưa buông, giọng điệu cực nhạt: “Đúng vậy.”
“Lâm Xuân Hoa, đây là cửa Hứa gia nhà tôi, muốn hắt nước thế nào thì hắt, bà có tư cách gì ở đây gọi bậy?!” Mạnh Thu Vân khí thế không thua, trung khí mười phần.
Lâm Xuân Hoa kia há miệng rất lợi hại: “Mạnh Thu Vân, bà cũng không phải cái thứ gì tốt, trong nhà Hứa gia nuôi trong đứa con hoang, không sợ trăm năm qua đi vị kia nhà bà không tha cho bà sao?”
Lâm Thu Vân cười lạnh: “Vị kia nhà tôi tha hay không tôi không biết, tôi ngược lại biết bà miệng độc như vậy, khẳng định xuống địa ngục trước tôi thôi!”
Hai vị lão thái thái lúc trẻ vẫn luôn không thiếu đối đầu, về sau già rồi cũng chửi nhau không ít.
Lâm Đại Trí không kiên nhẫn nghe hai bà chửi nhau, hắn là muốn tìm Hứa Mặc tính sổ.
Hắn ở sau lưng nhắc nhở: “Bà nội à, Hứa Mặc lại đánh cháu, việc này Hứa gia cậu ta dù sao cũng phải cho cái công đạo đấy.”
Không sai, là “Lại” đánh hắn.
Lần đầu tiên, Lâm Đại Trí bị đánh vào bệnh viện, Lâm Xuân Hoa thiếu chút nữa nháo đến đồn công an, vẫn là người trong thôn khuyên, đại nhi tử ngăn cản, việc này mới từ bỏ.
Về sau, Lâm Đại Trí cũng trêu chọc qua Hứa Mặc vài lần, chịu qua mấy lần đánh.
Lâm Xuân Hoa mỗi lần đều mang theo người trong nhà đến Hứa gia tính sổ, đập ít đồ đạc Hứa gia, đứng trước cửa Hứa gia chửi đổng, chờ bà ta cảm thấy hết giận mới có thể rời đi.
Lâm Xuân Hoa bị đánh thức, kéo giọng lên: “Mạnh Thu Vân tôi nói cho bà biết, hôm nay bà liền đem tạp chủng này đuổi ra thôn Hạnh Hoa cho tôi, bằng không tôi một hai phải cáo nó làm lao phạm!”
Kéo giọng lên là vì để quần chúng vây xem bên ngoài sân cũng có thể nghe được.
Bà ta trước khi đến khiến cho mọi người đều biết, hôm nay là muốn đuổi tạp chủng này ra khỏi thôn Hạnh Hoa.
Kiều Tử Quân xem diễn chậm một bước, vừa lúc nghe được đoạn lời nói này của Lâm Xuân Hoa.
Anh đẩy quần chúng ngăn đang ăn dưa ở cửa Hứa gia ra, không mời tự đến, vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Bà nội Lâm à, cháu trai nhà bà đánh không thắng người nhỏ hơn mình bốn năm tuổi, liền kêu người lớn đến hỗ trợ, đây là còn chưa cai sữa nhỉ? Đứa nhỏ nhà tôi năm tuổi đều đã biết nam tử hán đại trượng phu, chậc —— tôi thực thay Lâm gia nhà bà gấp đến hoảng rồi.”
Kiều Tử Quân vốn là muốn tham gia náo nhiệt, nhưng lão thái thái này thật sự quá đáng.
Anh bất quá là tâm địa thiện lương, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!
Trên thực tế, chỉ là bởi vì giao tình hai xâu nấm kia thôi.