Hoàng hôn, hộ dựa núi gần sông dâng lên khói bếp lượn lờ.
Kiều Tử Quân mang theo hai đứa nhỏ trong sân Kiều gia chơi ná.
Anh cầm ná, nhắm ngay cây ngô đồng cách đó mấy mét, “Bụp” một tiếng, cành cây bị đá bắn trúng.
Bạn nhỏ Vương Đại Vĩ không chút nào bủn xỉn khen ngợi: “Ca ca An An, anh thật là lợi hại đó nha.”
Tuy rằng nó rất ghét anh trai An An gọi nó là Vương Cẩu Đản, nhưng nó không thể không thừa nhận anh trai An An thực sự lợi hại.
Nó với An An bắn nửa ngày, ngay cả lá cây cũng chưa bắn trúng, mà anh trai An An lập tức là có thể bắn trúng cây!
Vậy khẳng định có thể bắn trúng chim rồi!
Kiều Tử Quân được đứa nhóc ngưỡng mộ, khóe miệng vui vẻ sắp ngoác tận lỗ tai.
Kiều Tử An hé miệng, nghiêm túc so sánh: “Em cảm thấy ca ca của anh cũng rất lợi hại, biết làm ná.”
Bé trai trong thôn Hạnh Hoa, nếu ai có cái ná, đều là đối tượng mọi người hâm mộ.
Kiều Tử Quân ý cười khóe miệng phai nhạt chút, sợi tranh cường háo thắng ào ào xông lên: “Còn không phải là cái ná thôi sao? Làm ai mà không làm được, đổi lại anh liền làm cho em một cái.”
Còn không phải là một chạc cây, một sợi dây chun, một tờ giấy đánh bóng thôi sao, có cái gì khó!
Kiều Hề Chi cắt xong rau từ phòng bếp vừa ra, chỉ nghe thấy anh hứa hẹn làm ná cho Kiều Tử An.
Cô nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc nhìn Kiều Tử Quân một cái.
Mà Kiều Tử Quân cảm thấy trong ánh mắt này tràn ngập nghi ngờ đối với anh!
Kiều Tử Quân bất mãn từ từ bốc lên trên, đang chuẩn bị nói chút gì đó để tìm về tôn nghiêm cho mình, một hồi âm thanh ầm ĩ hấp dẫn lực chú ý của anh.
“Phi! Kỹ nữ sinh ra cẩu tạp chủng! Làm như người Lâm gia nhà ta dễ bắt nạt lắm phải không? Hôm nay không đem phần tử bất lương này tống khứ làm lao (lao động vất vả, cực nhọc) mới giải hung ác trong lòng ta!”
Kiều Hề Chi nghe những lời lẽ bẩn thỉu vũ nhục này nhíu mày.
Bà lão bên ngoài tiếng chửi rủa kinh thiên động địa, phỏng chừng cửa hộ trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe thấy.
Quần chúng đều có chung một đặc điểm, đó chính là —— ăn dưa.
Kiều Tử Quân chân dài bước nhanh tới mở cửa lớn ra, vươn đầu tìm hiểu tình huống.
Vương Đại Vĩ cùng Kiều Tử An theo sát phía sau, Kiều Hề Chi dừng vài giây, cũng theo qua.
Bốn người động tác đồng bộ, lúc này có thể hợp với văn tự: Âm thầm quan sát.
Trên đường nhỏ phía trước có mấy người đi tới, nam nữ già trẻ đều có.
Theo thứ tự là lão thái thái Lâm gia, vợ Lâm Hoành Viễn, cháu gái nhỏ của Lâm lão thái thái, cùng với Lâm Đại Trí khập khiễng.
Lâm lão thái thái xung phong, vừa đi vừa hùng hổ.
Lâm Đại Trí đi theo phía sau, đầy miệng phụ họa: “Bà nội nói rất đúng!”
Dư lại vợ Lâm Hoành Viễn cùng cháu gái nhỏ phảng phất là vì đến cho đủ nhân số.
Xung quanh cũng cũng có không ít người mở cửa đến xem náo nhiệt.
Hứa gia còn chưa đến, trên đường đã nháo đến mọi người đều biết, thật sự là một trận chiến lớn!
Kiều Tử Quân lông mày nhíu lại: “Vương Cẩu Đản, có muốn đi xem trò vui không?”
Vương Đại Vĩ nhăn mặt: “Không muốn!”
Kiều Tử Quân bước ra ngưỡng cửa: "Em không muốn, anh muốn.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại bước chân đi rồi.
Vương Đại Vĩ: “……” Vậy anh hỏi em làm gì?
Nó duỗi tay dắt Kiều Tử An: “An An, chúng ta cũng đi, tự chúng ta đi!”
Kiều tử an: "Vâng.”
Lạc đàn - Kiều Hề Chi: “……”
Cuối cùng tổ bốn người ăn dưa chia thành ba đội.
Kiều Tử Quân đi ở phía trước, đi theo cách 5 mét phía sau là Vương Đại Vĩ cùng Kiều Tử An, đi theo cách sau hai người bọn họ 3 mét là Kiều Hề Chi.