Cửa thôn Hạnh Hoa có một cây đa, xanh um tươi tốt, thân cành khoẻ mạnh, có lịch sử trên trăm năm.
Trên cây đa treo rất nhiều sợi ruy băng đỏ, nhìn từ đằng xa, sẽ nghĩ lầm là dây treo đèn l*иg đỏ.
Cây đa có lịch sử lâu đời này là cây cầu phúc, cầu nhân duyên, cầu khỏe mạnh, cầu bình an trong thôn…… Treo ruy băng đỏ lên trên cây, sẽ được phù hộ.
Đây là phương thức cầu nguyện thế hệ lão tổ tông truyền lại tiếp cho những thế hệ sau.
Bởi vì nguyên nhân thế đạo, không cho phép treo ruy băng đỏ cầu nguyện, cây đa đã bị rào tre cao 1 mét vây quanh.
Dây ruy băng đỏ trên cây đều là trước kia treo, nên một hai thôn dân vẫn lén lút đi treo, chẳng qua sẽ đem dây ruy băng đỏ làm thành cũ kỹ, sợ bị người nhìn ra là mới.
Triệu Tú Lan ở bên cạnh rào tre cây đa cửa thôn, ngửa cổ nhìn ngã tư.
Phía sau truyền đến một giọng nói lễ phép lại lãnh đạm: “Triệu thẩm.”
Triệu Tú Lan xoay đầu, khuôn mặt thiếu niên đạm mạc xuất hiện trước mắt.
Bà trên dưới đánh giá nhìn một cái, hòa ái cười nói: “Tiểu Mặc à, đi bắt đầu làm việc sao?”
Biết rõ còn cố hỏi là một loại phương thức chào hỏi.
Thiếu niên dáng người đĩnh bạt, trên vai khiêng cái cuốc, lên tiếng: "Vâng.”
Triệu Tú Lan trong mắt biểu lộ qua một tia khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan, mau đi đi.”
Chờ thiếu niên đi xa, bà mới thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ này đáng thương, không cha không mẹ, hoàn cảnh thân phận mọi thứ xấu hổ, nhưng là đứa trẻ ngoan, thành thật.
Trong nhà đều nghèo đến không xu dính túi, cũng bởi vì một chút thiện ý của người khác, còn gắng sức đưa đồ ăn cho nhà bọn họ.
Mấy ngày hôm trước đưa cá qua, ngày hôm qua còn lén lút đến đưa trái cây, vẫn luôn nhớ kỹ ân tình.
“Mẹ, mẹ ở đây làm gì đó?” Kiều Tử Quân gánh củi, nghi hoặc nói.
Không biết khi nào, Kiều Tử Quân cùng Kiều Hề Chi về tới cửa thôn.
Nhiệt độ không khí cao nắng lớn, hai người đều ra một thân mồ hôi.
Triệu Tú Lan nhìn thấy con cái trở về, trong lòng an tâm hơn rất nhiều, “Đây còn không phải nhìn các con nửa ngày không trở về, không yên lòng sao.”
Bà lo lắng cũng có thể hiểu được, trong núi tính nguy hiểm cao, nếu là đánh bậy đánh bạ vào sâu núi, vậy cũng cực kỳ khủng khϊếp.
Kiều Tử Quân cười lạnh một tiếng: “Ngày xưa con lên núi cũng không thấy mẹ lo lắng qua một chút.”
Triệu Tú Lan nói: “Ngày xưa con cũng không về muộn đến như vậy.”
Mỗi lần Kiều Tử Quân đi trong núi, đều sẽ về trước vang ngọ(*).
(*): Từ địa phương, vùng trung nguyên. Chỉ khoảng thời gian giữa bữa sáng và bữa trưa. Ở 1 số vùng còn có nghĩa là giữa trưa.
Triệu Tú Lan phát hiện trên tay Kiều Hề Chi quấn băng gạc, nhíu mày hỏi: “Tay làm sao vậy?”
Kiều Hề Chi không nhiều lời, chỉ nói: “Mẹ, chúng ta về nhà trước đi.”
“Được, về nhà trước.”
Bên ngoài sân Kiều gia, một đứa nhóc bảy tám tuổi, cầm ná bắn đá vào cây ngô đồng trong sân.
Còn có một đứa nhỏ năm sáu tuổi ở một bên vây xem.
Bởi vì lực độ thiếu chút, đá mỗi lần khó khăn lắm mới vượt qua tường Kiều gia, rơi vào trong sân.
Tiếng lạch cạch không có quy luật cùng tiết tấu, liên tiếp vang lên.
Nếu là chủ nhân ở nhà, sớm đã bị động tĩnh hấp dẫn, đi ra dò xét đến tột cùng.
Có điều, ngoài sân cũng coi như là có một tiểu chủ nhân.
Kiều Tử An lông mi chợt lóe lên, có chút không đủ tự tin: “Cẩu, Đại Vĩ ca, trên cây nhà em không có chim, bắn cây nhà em cũng vô dụng nha.”
Vương Đại Vĩ ưỡn bộ ngực nhỏ, đúng lý hợp tình: “Chúng ta cái này gọi là luyện tập, anh trai anh nói, nếu muốn bắn chim trước hết cần luyện tập, sau khi luyện tập rất nhiều lần, lập tức có thể bắn được chim.”