Chương 24.2: Trở lại đường cũ

Không biết khi nào, miếng Bình An khấu treo ở trên cổ cô đã không thấy.

Kiều Hề Chi từ trước đến nay bình tĩnh, trên mặt xuất hiện một chút hoảng hốt, không vì cái gì khác, chỉ vì Bình An khấu là một mảnh tâm ý của lão nhân.

Mà cô, đánh mất mảnh tâm ý này.

Hoảng loạn qua đi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nhị ca, có lẽ là rớt trong núi hoặc là trên đường, em trở lại đường cũ đi tìm.”

Kiều Tử Quân đang muốn mắng chửi người nghẹn ở trong cổ họng, hoãn hai giây, sắc mặt ghét bỏ đến muốn mệnh: “Đánh mất Bình An khấu, em lại đánh mất mình trong núi, anh không gánh nổi trách nhiệm này, anh đi cùng em.”

Thêm một người, nhiều thêm một đôi mắt, Kiều Hề Chi nói: “Vâng.”

Kiều Tử Quân hướng về phía trong phòng hô một câu: “Chu gia gia, củi để ở nhà ngài, một lát nữa lại đến lấy!”

Hai người trở lại đường cũ, dọc theo đường đi cúi đầu tìm, tỉ mỉ không bỏ sót bất kể chỗ nào.

Thẳng đến khi lên núi vào rừng, cũng không tìm được Bình An khấu.

Kiều Hề Chi phỏng đoán, có thể là làm rơi lúc ngã không?

Càng nghĩ càng có khả năng, cô nói với Kiều Tử Quân: “Nhị ca, chúng ta chia nhau tìm.”

Kiều Tử Quân không đồng ý, trong ánh mắt tràn ngập vài phần không tín nhiệm: “Em biết đường sao? Chia nhau đi em có thể tìm được đường trở về?”

Kiều Hề Chi không quen thuộc địa hình, hỏi cô đi đường tắt ở đâu thì có thể không biết, nhưng đường đã đi qua, quay lại đường cũ thì không thành vấn đề.

Kiều Hề Chi theo ký ức chỉ chỉ: “Cây tùng hướng bên trái đi thẳng là chỗ chúng ta nướng nấm, cây hoè hướng bên phải kia đi thẳng, có thể đến chỗ chúng ta hái quả dại.”

Kiều Tử Quân lúc này mới phát hiện chính mình suy nghĩ nhiều, em gái chiếm tiện nghi của anh là ngốc chủ, nhưng không phải mù đường, còn nhớ rõ đường nữa kìa.

Hai người chia nhau tìm nơi đã đi qua, Kiều Hề Chi thẳng đến nơi ngã một phát kia.

Nhánh cây, lá khô, dây leo…… Lằng nhằng, Kiều Hề Chi đánh giá một vòng, được nửa ngày, mới phát hiện đống lá khô nhuốm đầy vết máu của cô.

Cô ngồi xổm xuống mặt đất, lấy nơi có vết máu địa làm tâm, lật cành lá xung quanh.

Một phút đi qua, hai phút đi qua, ba phút qua đi……

Cô đem hai mét xung quanh đều bới lên một lần, cuối cùng lại đem 10 mét trong phụ cận chỗ này tìm một lần.

Kết quả, không được như mong muốn.

……

Đã qua giữa trưa.

Kiều gia, Triệu Tú Lan đã sớm đưa cơm cho Kiều Hướng Võ xong trở về.

Chỉ là nửa ngày không thấy lão Nhị, lão Tam nhà mình trở về, phập phồng lo sợ, không có tâm tư làm việc gì.

Triệu Tú Lan nói với Kiều Tử An ở trong sân chơi: “An An, mẹ đi ra ngoài một lát, con đến nhà Cẩu Đản chơi được không?”

Cẩu Đản là đứa nhỏ Vương gia cách vách, lớn hơn Kiều Tử An hai tuổi.

Đại danh Vương Đại Vĩ, nhũ danh Vương Cẩu Đản.

Bởi vì nông thôn có cách nói, tiện danh nuôi sống dễ, thích lấy cho đứa nhỏ cái tên Cẩu Đản, Cẩu Thặng, Đại Nữu, Đại Hổ…… này.

Có trực tiếp lấy ra làm đại danh, có làm nhũ danh.

Kiều Tử An thích chơi cùng Cẩu Đản ca ca cách vách gia, giọng sữa nói: "Được ạ được ạ!”

Triệu Tú Lan nắm tay nó, dẫn nó đến Vương gia cách vách.

Vương Đại Vĩ cách vách thấy bá nương mang theo đệ đệ đến chơi, rất vui vẻ: “An An, em mau tới đây, ca ca làm ná cho em, chúng ta cùng nhau chơi.”

Kiều Tử An bước chân ngắn nhỏ, hưng phấn chạy tới, oa một tiếng: “Cẩu Đản ca ca, anh thật là lợi hại đó.”

Vương Đại Vĩ không vui, thằng nhóc một chút cũng không thích cái tên Cẩu Đản này.

Bĩu môi: “Đã nói không cần kêu anh là Cẩu Đản ca ca, phải kêu anh là Đại Vĩ ca.”

Mọi người đều Cẩu Đản Cẩu Đản mà kêu, Kiều Tử An nghe nhiều, kêu đến cũng thuận miệng.

Cho dù Vương Đại Vĩ vẫn luôn sửa đúng, nhưng nó đã sớm kêu thói quen.

Kiều Tử An ngoan ngoãn sửa miệng: “Vâng, Cẩu Đản…… Đại Vĩ ca.”

Vương Đại Vĩ chán ghét hai chữ Cẩu Đản: “……” Anh đây có thể nghe được rõ ràng, chú lại kêu anh là Cẩu Đản!