Vết thương trên tay tiểu cô nương hơi sâu, xung quanh miệng vết thương lưu lại vết máu đã khô.
Ngay từ đầu bị miếng vải đen che lại, cho tới bây giờ mới lộ ra.
Chu Diên Bình rất ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cô một cái.
Cái này nếu đặt ở ngày xưa, nha đầu này đã sớm khóc sướt mướt kêu đau, hôm nay thoạt nhìn còn rất bình tĩnh.
Kiều Hề Chi không kêu đau, Kiều Tử Quân ngược lại chau mày: “Vết thương sẽ để lại sẹo sao?”
Chu Diên Bình không chút cẩu thả rửa sạch miệng vết thương, đáp lại có lệ: “Có thể sẽ.”
Kiều Tử Quân: “?” Biết thì biết, không biết thì không biết, ông một đại phu như thế nào sao có thể nói "có thể sẽ"?
Chu Diên Bình ngoại trừ có lệ bên ngoài, còn muốn hù dọa Kiều Hề Chi.
Tiểu cô nương sao, đang ở tuổi yêu cái đẹp, vừa nói lưu sẹo khẳng định sẽ sợ hãi.
Để cô hiểu được sợ hãi, mới biết được ông người đại phu này có bao nhiêu quan trọng, xem cô còn dám ghét bỏ nhà đại phu mùi nặng nữa hay không!
Kiều Hề Chị nghe được có thể sẽ lưu sẹo biểu hiện không giống dự kiến, cô không hề gợn sóng, thậm chí còn không dao động.
Một vết sẹo mà thôi, ngoại trừ xấu chút, cũng không ảnh hưởng cô mang Kiều gia trải qua cuộc sống tốt đẹp là được.
Tới nơi này vài ngày, ngoại trừ lên trên núi nhặt củi, ngay cả thôn Hạnh Hoa cô cũng chưa ra khỏi, việc kiếm tiền nuôi gia đình này còn chịu hạn chế.
Niên đại này cái gì cũng thiếu, nếu muốn tìm tài lộ còn phải tìm một cơ hội đến huyện thành nhìn xem.
Kiều Hề Chi rũ mắt, trong lòng lăn tăn phát sầu.
Lấy lại được tinh thần, Chu Diên Bình đã đắp thảo dược lên miệng vết thương, thay băng gạc tốt.
Ông vừa thu thập vừa nói thầm: “Người Kiều gia các người gần đây tay không biết để rõ hướng sao?”
Hôm nay người này bị thương tay, ngày mai người kia lại bị thương tay.
Kiều Tử Quân vui cười nói: “Chu gia gia, hôm nay ra cửa không mang tiền, trễ chút lại tới cửa trả hết.”
Chu Diên Bình vung tay lên: “Để ông nội đưa cho ta mấy cái giỏ tre với sọt lại đây là được.”
Nhà anh đồ tre trúc rất nhiều, sọt cũng có bốn năm cái.
Giỏ tre, sàng trúc, vợt trúc…… Thậm chí còn có chiếu trúc, đều đến từ tay ông nội Kiều.
Người Kiều gia gần đây xem bệnh, không thiếu được ông nội Kiều đưa đồ tre gán nợ.
Nhưng cũng không phải mỗi lần đều dùng đồ tre gán nợ, chủ yếu xem nhu cầu của Chu Diên Bình.
Ông yêu cầu thì dùng đồ tre, ông không cần thì tiêu tiền hoặc là đưa lương thực, đưa thịt, đưa phiếu.
Kiều Tử Quân gật gật đầu: “Được ạ, cháu trở về liền nói với ông nội.”
Chu Diên Bình xua xua tay, ý bảo người đi nhanh lên.
Kiều Hề Chi nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Chu gia gia, cháu cùng nhị ca về trước đây.”
Chu Diên Bình hừ lạnh một tiếng, xoay người mân mê dược liệu.
Ra khỏi nhà Chu Diên Bình, mặt trời bên ngoài đã lên tới đỉnh đầu, ánh nắng chói mắt, sóng nhiệt phả vào mặt.
Kiều Tử Quân híp mắt, nhìn Kiều Hề Chi cúi xuống xách sọt, em gái chiếm tiện nghi lớn lên khá tốt, làn da trắng nõn một chút cũng không giống đứa trẻ làm việc nhà nông lớn lên.
Không đúng, cô không phải không giống, cô vốn là không phải!
Anh mới là đứa trẻ làm việc nhà nông lớn lên, uổng cho anh một khuôn mặt tuấn tú, tuy rằng trời sinh da trắng, nhưng cũng bị phơi đến sắp cùng một màu với lúa mì ngoài ruộng rồi.
Kiều Tử Quân lại hâm mộ hai mắt nhìn nước da trắng của Kiều Hề Chi, đột nhiên dừng một chút.
“Kiều Hề Chi, Bình An khấu ông nội cho em đâu?”
Ông nội Kiều thương cô, đưa Bình An khấu bảo vệ bình an cho cô, lần trước thiếu chút nữa bị cô tặng người, lần này lại bị cô đánh mất.
Kiều Hề Chi vừa nghe, duỗi tay sờ lên trên cổ, một khoảng trống rỗng.