Anh đã tin tưởng, Hứa Mặc nói nấm không có độc thật sự là không có độc.
Bằng không dựa vào việc anh đã ăn hết rồi, lúc này đã sớm game over, sao có thể giống như bây giờ tung tăng nhảy nhót?
Cuối cùng, trả lại nấm cho Hứa Mặc, thần sắc cậu nhàn nhạt, không lên tiếng mà đi rồi.
Một trận gió lạnh ập đến, Kiều Tử Quân bắt đầu chất vấn: “Hai người gạt anh gặp nhau?”
May mắn này rừng cây không ai, nếu là người khác thấy em gái chiếm tiện nghi nhà mình cùng tiểu tử thúi kia đơn độc gặp mặt, không bị nói ra nói vào?
Lời này nói rất có nghĩa khác, Kiều Hề Chi phản bác: “Em không gạt nhị ca, lúc ấy té ngã một cái, là Hứa Mặc giúp em.”
Kiều Tử Quân: “Vậy em cũng không thể dùng vải cậu ta cho quấn miệng vết thương!"
Kiều Hề Chi Ah một tiếng, duỗi tay đi tháo miếng vải đen đã thắt: “Vậy không cần.”
Kiều Tử Quân như cũ bất mãn: “Được rồi, vẫn là dùng tiếp đi.”
Rừng núi hoang vắng này, ở nơi nào tìm thứ để băng bó cho cô chứ.
Tay Kiều Hề Chi dừng lại: “……”
Lúc sau, Kiều Hề Chi không gặp được nấm, hai anh em nhặt xong củi liền trở về thôn Hạnh Hoa.
Đi ngang qua nhà Chu Diên Bình, dừng lại xem miệng vết thương cho Kiều Hề Chi, nhiệt độ không khí cao, tránh cho sinh mủ nhiễm trùng.
“Chu gia gia ở nhà không?” Kiều Tử Quân hét vào cánh cửa đã đóng.
Qua một lúc, trong phòng mới truyền đến một tiếng không kiên nhẫn đáp lời: “Không ở.”
Chu Diên Bình ở trong phòng mân mê thảo dược, bị người khác quấy rầy, vô cùng bất mãn.
Kiều Tử Quân đã quen tính tình của ông, ngoài mặt anh cũng không có bất mãn gì, nhưng ngầm thì thích kêu Chu lão đầu Chu lão đầu.
Vì sao không thích hợp kêu trước mặt? Anh sợ mệnh mình không đủ cứng, rốt cuộc ai có thể không có lúc sinh bệnh được.
Kiều Tử Quân mặt dày mày dạn mà: “Chu gia gia, không chậm trễ bao lâu thời gian của ngài đâu, ngài ban phát từ bi, xem cái vết thương nhỏ thôi.”
Người trong phòng vẫn là không vui: “Nếu là vết thương nhỏ, vậy không cần thiết tới chỗ ta.”
Để ông xem miệng vết thương nhỏ, đây không phải đại tài dụng tiểu sao?
Kiều Hề Chi cũng không yếu ớt như vậy, khuyên nhủ: “Nhị ca chúng ta về nhà đi, vết thương nhỏ thôi mà, thật sự không đáng ngại.”
Bị thương chút da thịt, đổ chút máu mà thôi, không có gì ghê gớm, qua hai ngày thì tốt rồi.
Nếu là bản thân Kiều Tử Quân bị thương, tự nhiên không để trong lòng.
Nhưng bị thương chính là cháu gái bảo bối của ông nội anh, người anh không chiếu cố tốt em gái này sắp bị lấy ra tống khứ.
Tuy vậy, quan trọng nhất vẫn là ba xiên nấm nướng kia.
Kiều Tử Quân hỏi: “Thật sự không cần?”
Kiều Hề Chi lắc đầu: “Không cần, chúng ta về nhà đi.”
Người trong phòng không muốn xem, Kiều Tử Quân cũng không có biện pháp, đành phải chọn gánh củi về nhà.
Anh mới vừa cong lưng gánh củi, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở.
Giọng nói già nua nghiêm cẩn lại mang theo điểm không kiên nhẫn: “Lăn tới đây.”
Hai anh em liếc nhau, chần chờ một lát, vẫn là vào phòng.
Chu Diên Bình tính khí lớn, phải thuận theo ý của ông, bằng không về sau xem bệnh không vào được cửa.
Chu Diên Bình ánh mắt sắc quét về phía hai người bọn họ, “Bệnh da lông nhỏ cũng dám tới phiền ta?” Ông là đại phu xem bệnh nặng.
Kiều Tử Quân cợt nhả: “Chu gia gia ngài cũng từng nói, bệnh nặng đều là từ nhỏ bệnh phát triển ra, phải coi trọng!”
Lời này Chu Diên Bình xác thực nói qua, lúc ấy là một người đàn bà ho khan, bởi vì không nỡ tiêu tiền xem bệnh vẫn luôn kéo dài, đột ngột đem ho khan biến thành viêm phổi.
Chu Diên Bình liếc mắt nhìn Kiều Hề Chi một cái, giọng điệu không quá ôn hòa: “Nếu muốn xem bệnh, vậy còn không qua đây.”
Người bệnh cách đại phu xa như vậy, xem bệnh gì được?
Kiều Hề Chi bị ném sắc mặt cũng không tức giận, bước qua.
Chu Diên Bình khi tháo miếng vải đen ra hỏi: “Miệng vết thương rửa sạch chưa?”
Lúc ấy Kiều Hề Chi chỉ nghĩ cầm máu, đã quên vụ này, “Không có.”
Chu Diên Bình nhíu nhíu mày, đem miếng vải đen hoàn toàn tháo ra.