Chương 21.1: Té ngã thấy máu

Kiều Hề Chi hái mấy cây nấm hồng cô lớn dư lại cùng chỗ, ném vào trong sọt, vừa quay đầu lại, Kiều Tử Quân đã không còn bóng người.

Cô có chút bất đắc dĩ, nhị ca này cũng quá không đáng tin cậy rồi.

Rừng cây quanh co lòng vòng, dễ dàng lạc đường, cô không thông thuộc địa hình, nhất thời không biết nên đi đâu.

Đường không dễ đi, nơi nơi đều là cành khô lá úa ngập tràn đất.

Kiều Hề Chi đi về phía nam mấy mét, ánh mắt cô tìm kiếm bóng dáng Kiều Tử Quân, không chú ý dưới chân.

Bị vướng dây leo một chút, cũng may cô phản ứng nhanh, loạng choạng thật vất vả mới đứng vững, mới vừa bước một bước, dưới chân lại trượt một cái, đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Cô phản xạ tính dùng tay chống đỡ, tay phải đập mạnh xuống đất, sọt đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang "cạch cạch".

Bình An khấu đang ở trên cổ, dây đột nhiên lỏng, trực tiếp từ trước người cô lăn ra, rớt vào trong đống lá khô.

Mà Kiều Hề Chi cũng không có chú ý tới.

Cô tê một tiếng, lòng tay phải bị một viên đá sắc nhọn ẩn dưới cành lá làm trầy xước, máu tươi ứa ra.

Lá khô màu nâu chậm rãi bị thấm đỏ, chói mắt bắt mắt.

Có lẽ là miệng vết thương có chút sâu, máu chảy tốc độ tuy chậm, nhưng vẫn luôn không ngừng.

Cô ở trên đất ngồi dậy, buông sọt phía sau ra, rối rắm vài giây, chịu đựng tay phải đau đớn chuẩn bị xé góc áo.

"Xoẹt xoẹt" một tiếng, là tiếng xé vải dệt.

Nhưng không phải tiếng cô xé quần áo, là tiếng từ đỉnh đầu truyền đến.

Vừa nhấc mắt, đối với khuôn mặt ở trên, mắt đan phượng, một mí, mũi cao, lớn lên như trong thẩm mỹ của cô.

Thiếu niên lần này mặc áo ngắn màu đen chắp vá, không chỉ có miếng vá, vạt áo còn bị cậu xé rách, xé tất cả đều là sợi chỉ.

Nhưng mà màu đen ngược lại làm cảm giác lạnh lùng phát ra trên người cậu càng thêm vô cùng nhuần nhuyễn.

Kiều Hề Chi không thể không cảm thán, vai chính vĩnh viễn là vai chính, cho dù ăn mặc nghèo túng, đứng ở nơi đó cũng là khí chất xuất trần.

Bị tiểu cô nương nhìn chằm chằm Hứa Mặc khẽ mím môi, do dự hai giây, vẫn là ngồi xổm xuống quấn tấm vải màu đen xé từ góc dưới áo ngắn xuống lên trên tay cô.

Kiều Hề Chi bị hành động của cậu làm cả kinh mà co rụt lại, động tác Hứa Mặc so với đầu óc còn nhanh hơn giữ chặt cổ tay cô.

Tiểu cô nương đuôi lông mày hơi nhíu, khẽ cắn môi dưới, giãy giụa hai cái, muốn rút tay về.

Nhưng cô nhỏ tay nhỏ chân, sức lực nào so được qua thiếu niên làm việc nhà nông lớn lên.

“Cái đó…… Cảm ơn cậu, tôi tự mình làm.” Kiều Hề Chi giãy giụa không thoát, đành phải ra tiếng xin miễn.

Hứa Mặc lẳng lặng nhìn cô một cái, trầm mặc vài giây, vẫn là buông lỏng cổ tay của tiểu cô nương ra.

Kiều Hề Chi lại khách khí mà nói một tiếng “Cảm ơn”, tự mình băng bó miệng vết thương.

Thiếu niên ngồi xổm đã thức thời mà đứng lên, yên lặng tránh ra.

Cậu dẫm lên lá khô phát ra âm thanh sột sột soạt soạt, Kiều Hề Chỉ băng bó xong tay lại ngẩng đầu, trong mắt là bóng dáng càng lúc càng xa của cậu.

Thẳng đến khi bóng dáng Hứa Mặc hoàn toàn đi vào rừng cây, biến mất khỏi tầm mắt cô, Kiều Hề Chi cũng không gọi anh lại.

Cô cho tới nay đều nghĩ không cùng nam chính có bất luận liên hệ gì, tránh đi tuyến phát triển của “Bạch nguyệt quang” trong cốt truyện.

Nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện không như ý người, lúc nào cũng có thể gặp được Hứa Mặc.

Lần này, Hứa Mặc còn đưa tay ra giúp cô, làm cô cảm thấy rất đau đầu.

Mà Kiều Tử Quân phát tiết hết tức giận đã bình tĩnh lại, quay lại đường cũ.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn cô em gái chiếm tiện nghi vẫn còn ở chỗ cũ, bằng không đánh mất cô, anh tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai.