Ban đêm ve sầu kêu râm ran hết đợt này đến đợt khác, trăng sáng treo đầu cành, gió thoáng qua nhân gian.
Kiều Hề Chi ở trong phòng mình nhìn Bình An khấu nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên do.
Thẳng đến khi cô cầm lấy Bình An khấu ngủ say, cô không biết Bình An khấu kia ở trong đêm tối sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.
Sáng sớm ngày hôm sau, không khí mịt mù sương sớm, khói bếp thôn trang lượn lờ.
Kiều Hề Chi ngủ sớm dậy sớm, cô đẩy cửa bước ra, ông nội Kiều như trước ở dưới gốc cây đan đồ tre trúc ngẩng đầu.
“Kiều Kiều, hôm nay lại dậy sớm như vậy?”
Cháu gái ông đã không phải cô cháu gái trước kia, không lại nằm giường nữa.
“Ông nội thức dậy sớm hơn.” Kiều Hề Chi hơi cong đuôi mắt cười nhạt.
Kiều Hề Chi rửa mặt xong, nói một tiếng với ông lão: “Ông nội, cháu muốn đi chạy bộ buổi sáng, ăn cơm không cần chờ cháu.”
Đêm qua Kiều Tử Quân nói hôm nay không cần nhặt củi, củi kia còn có thể dùng một ngày.
Cho nên Kiều Hề Chi tìm phương pháp tăng cường thể chất cho chính mình —— chạy bộ buổi sáng.
Chạy bộ vừa đơn giản lại hiệu quả.
Ông nội Kiều muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gật đầu: “Đi đi.”
Kiều Hề Chi hôm nay buộc tóc đuôi ngựa cao, cất bước chạy thoáng lay động, mười phần sức sống.
Cô chạy xuôi theo đường nhỏ của thôn, chạy ra thôn, chạy được chừng 3 km thể lực chống đỡ hết nổi dừng lại hồi sức.
Chạy bộ cần phải tiến hành từng bước một, chạy từ từ, một hơi ăn không thành mập.
Kiều Hề Chi đi bộ trở về, đi ngang qua sông Thường Thanh.
Con sông giống như tên của nó vậy, nước sông xanh lục, bờ sông còn có mấy cây dương liễu, cành liễu rủ xuống trên mặt sông, gió thổi nhẹ một cái, nhộn nhạo sinh ra tầng tầng gợn sóng.
Kiều Hề Chi đứng ở bờ sông, một đoạn ký ức hiện lên.
Là đoạn ký ức nguyên chủ cứu Hứa Mặc.
Lúc ấy, có ba người ở đây, Hứa Mặc ở trong sông chân bị chuột rút, Kiều Hề Chi với Lâm Vân Hà ở bờ sông ngắt cành dương liễu.
Hai tiểu cô nương thấy dã chủng trong thôn kia chết đuối, phản ứng đầu tiên không phải là cứu người, mà là nhanh chân bỏ chạy, cũng không kêu cứu.
Lâm Vân Hà nói với nguyên chủ: “Kiều Kiều, vừa rồi chúng ta thấy chết không lâu, hắn nếu là chết thật thì làm sao bây giờ?”
Nguyên chủ cũng hoảng sợ: “Tớ không biết.”
Lâm Vân Hà lừa dối cô ấy: “Cậu không phải biết bơi lội sao, cậu đi cứu hắn trước, tớ đi gọi người.”
Nguyên chủ do dự.
Lâm Vân Hà kí©h thí©ɧ cô ấy: “Lỡ như hắn chết thật, làm ác quỷ tới tìm chúng ta, cậu không sợ hãi sao?”
Cuối cùng, Kiều Hề Chi đi cứu Hứa Mặc trước, Lâm Vân Hà đi gọi người.
Nguyên chủ đang lẩn trốn khỏi hiện trường với trong lương tâm bất an giãy giụa liên tục, cuối cùng lấy hết can đảm đi cứu nam chính, đáng tiếc cô không cứu được nam chính đã hôn mê bất tỉnh.
Mà cô trở thành bạch nguyệt quang của nam chính, khả năng đúng là bởi vì cô đã cứu nam chính.
Kiều Hề Chi chỉ hy vọng, hiện tại cô còn chưa trở thành bạch nguyệt quang của Hứa Mặc.
Nam nữ chính, thanh niên trí thức, nam nhân gia bạo này đó đều là đối tượng cô cần tránh xa.
Những gì cô cần làm chính là bảo hộ tốt người Kiều gia, cải thiện cuộc sống nghèo khổ.
Nhưng rất nhiều chuyện thường thường đều không được như ý nguyện, cô vừa định tránh xa Hứa Mặc, giây tiếp theo, cô liền gặp được Hứa Mặc.
Hứa Mặc cõng một cái sọt cùng loại với Kiều Hề Chi ngày hôm qua, chẳng qua sọt rất cũ, thoạt nhìn dùng rất lâu rồi.
Không giống Kiều gia có sư phụ đan đồ tre, sọt có thể thường xuyên đổi mới.
Bộ dáng của cậu thoạt nhìn là muốn đi lên núi, đến nỗi đi làm gì cô cũng không thể biết được.
Theo đạo lý mà nói, hai người đều có một tầng quan hệ người cứu và người được cứu, gặp mặt chào hỏi một cái rất bình thường.
Nhưng cố tình, hai người trừ bỏ nhìn nhau bên ngoài, không có bất kỳ giao lưu gì khác.
Hứa Mặc vẫn như vậy, một thân cô tịch lạnh nhạt, mà Kiều Hề Chi, sắc mặt không thay đổi.
Hai người tựa như người xa lạ ngẫu nhiên gặp được, vừa thấy mà ngang qua.
Kiều Hề Chi trở về nhà, Hứa Mặc đi lên núi.
Cậu thường xuyên lên núi săn bắt thú hoang, bởi vì lên núi, nhà bọn họ mới có thể nhìn thấy thịt.
Ngày hôm qua Hứa Mặc lên núi, gặp được Kiều Hề Chi cùng nhị ca cô.
Hai người đang hái quả dại, cậu theo bản năng tránh né.
Lại ở bên dòng suối nhỏ gặp được, lúc ấy tiểu cô nương vẻ mặt thoả mãn khi gặm quả dại cậu đến bây giờ còn nhớ rõ.
Thấy hai người không bắt được gà rừng, cậu đem gà rừng trói lại, muốn tìm một cơ hội đưa cho hai anh em.
Vận khí cậu còn xem là tốt, gặp được sọt nhặt củi của hai anh em, sau đó đặt gà rừng ở bên cạnh.
Kết quả, tiểu cô nương kia rất bướng bỉnh, không muốn.
Hai người lại lần nữa gặp nhau ở nhà Chu đại phu, cậu đem thịt gà nấu rồi cho em trai cô ăn, cô cũng từ chối.
Hứa Mặc cũng biết, cô đây là từ chối lòng tốt của cậu, không muốn cùng cậu có liên quan.
Cũng đúng, cậu là đứa con hoang mọi người phỉ nhổ, ai muốn nhấc lên quan hệ với cậu chứ?
Hôm nay lên núi, không bắt được thú hoang nào, nhưng ngược lại hái được non nửa sọt quả nhỏ màu đỏ.
……
Kiều Hề Chi không lên núi nhặt củi, ở nhà đọc sách, làm việc nhà, trông trẻ nhỏ.
Đọc sách chính là vùn vụt xem qua sách giáo khoa của nguyên chủ, quen thuộc chương trình học của niên đại này, làm việc nhà chính là rửa chén quét nhà cho gà ăn, sau đó lại trông Kiều Tử An.
Kiều Tử An đứa nhỏ này hiểu chuyện lại nghe lời, đặc biệt dễ trông.
Kiều Hề Chi đang ở trong phòng lật sách giáo khoa, Kiều Tử An kích động chạy tới.
“Tam tỷ Tam tỷ, ở cửa sân ——”
Đứa nhỏ nói chuyện còn thở dốc lớn, Kiều Hề Chi hỏi tiếp: “Ở cửa làm sao vậy?”
"Cửa mở, bên ngoài đặt một lá cây to, bên trong lá cây to tất cả đều là quả đỏ.”
Kiều Tử An còn đang chơi trong sân, cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, trên mặt đất liền để một đống quả đỏ dùng lá cây bọc lại, là cái loại ngày hôm qua Tam tỷ mang về.
Nó duỗi đầu nhỏ nhìn nửa ngày, cũng không nhìn thấy là ai đặt ở cửa sân nhà bọn họ.
Kiều gia chỉ có Kiều Hề Chi với nó ở nhà, nó hưng phấn chạy tới tìm cô.
“Quả đỏ?” Kiều Hề Chi ra phòng, đến cửa xem.
Quả kia cùng lá bọc trái cây giống của cô ngày hôm qua.
Là ai?
Không có khả năng là Kiều Tử Quân, anh ấy bắt đầu đi làm việc căn bản không rảnh đi hái quả dại.
Kiều Hề Chi có hoài nghi một đối tượng, nhưng lại không xác định.
Kiều Tử An chớp chớp mắt: “Tam tỷ, quả này là ai cho ạ?”
Kiều Hề Chi lắc đầu: “Chị cũng không biết.”
Kiều Tử An lại thèm ăn: “Đó là cho chúng ta sao? Chúng ta có thể ăn sao?”
Kiều Hề Chi nói: “Không thể đâu, không thể tùy tiện ăn thức ăn lai lịch không rõ.”
“Ồ.” Kiều Tử An có chút thất vọng.
Nhưng phải nghe lời Tam tỷ nói, trái cây lai lịch không rõ, không thể ăn.
“Tam tỷ ngày mai mang cho em được không.” Kiều Hề Chi không muốn để em trai mình thất vọng.
Vừa vặn ngày mai lại lên núi nhặt củi, nếu có cơ hội có thể bắt gà rừng, đáp ứng chuyện Kiều Tử An cũng vừa vặn có thể thực hiện.