Tiểu cô nương trên giường khuôn mặt nhỏ bạch lý thấu hồng(*), làn da giống như trứng gà bóc, tóc dài đen nhánh ngang eo rất đẹp.
Đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp giống như viên lưu ly kia, lông mi dài lại cong vυ"t, trong nháy mắt chớp chớp giống như biết nói.
Chỉ có điều đôi môi tái nhợt, không có huyết sắc.
Kiều Hề Chi tỉnh lại, nằm ở trên giường vẻ mặt mờ mịt nhìn gian phòng tối bụi.
Cô bởi vì cứu một đứa trẻ rơi xuống sông, thiếu chút nữa chết đuối, sau khi tỉnh lại phát hiện không phải ở trong bệnh viện, mà ở trong một gian phòng cũ nát.
Chẳng lẽ đây là nhà của người đã cứu cô sao?
Một củ cải nhỏ gác ở mép giường, nó chớp chớp mắt, giọng nói non nớt: “Tam tỷ, chị tỉnh rồi, em đi gọi mẹ.”
Củ cải nhỏ xách cái chân ngắn nhỏ chạy đi, nhưng không phải đứa cô cứu kia.
Kiều Hề Chi có chút ngốc, Tam tỷ? Mẹ?
Đứa nhóc này đang nói cái gì thế?
Đầu óc đau đớn một trận, rất nhiều ký ức không thuộc về cô hiện ra.
Nơi này là thập niên 70, mùa hạ 1974, thời đại nhân dân ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Nguyên chủ tên là Kiều Hề Chi, mà cô cũng tên là Kiều Hề Chi, trùng tên trùng họ, cách biệt một trời.
Cô là sinh viên mới vừa tốt nghiệp của thế kỷ 21, cha mẹ tuy rằng ly hôn nhưng để cho cô không ít tài sản, biệt thự siêu xe tiền tiết kiệm, cũng coi như đại tiểu thư nửa có nhà có tiền.
Mà nguyên chủ là con gái của Kiều gia thôn Hạnh Hoa, cha mẹ là nông dân, trong nhà còn có ba anh em nữa.
Củ cải nhỏ vừa nãy là em trai Kiều Hề Chi, năm nay 5 tuổi, là đứa con nhỏ tuổi nhất trong nhà.
Kiều Hề Chi tuy rằng không phải nhỏ nhất, nhưng lại được sủng ái nhất.
Niên đại này nghèo, Kiều gia cũng nghèo.
Cái có thể cho bất quá chỉ là cố gắng để thức ăn nhiều hơn, tận lực để quần áo không phải chắp vá.
Lũ trẻ cùng tuổi bắt đầu cắt cỏ heo nhặt phân người, mà nguyên chủ vẫn là học sinh mười ngón tay không dính nước dương xuân, ở trong thôn luôn bị người ta đàm tiếu.
Niên đại này, trong nhà sẽ ít đưa trẻ đến trường.
Bốn người con Kiều gia, cho hai người đi học, theo thứ tự là lão nhị Kiều Tử Quân và nguyên chủ Kiều Hề Chi.
Mẹ nguyên chủ Triệu Tú Lan bưng hai chiếc chén tráng men tiến vào, kích cỡ giống như chén nhỏ thời sau vậy.
Trong một chén là bánh canh, một chén khác là canh trứng.
Bánh canh làm từ bột mì, trứng gà là gà mái trong nhà đẻ.
Món ăn không đáng nhắc tới trước mặt Kiều Hề Chi, ở niên đại này có được không dễ.
“Kiều Kiều,” Triệu Tú Lan đặt chén lên trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ duy nhất trong phòng, sờ trán Kiều Hề Chi: “Đỡ sốt rồi, dậy ăn chút gì đi.”
Kiều Kiều là nhũ danh của nguyên chủ, người trong nhà đều gọi như vậy.
Kiều Hề Chi ngủ li bì ba ngày ba đêm, trong lúc mơ màng bị rót vào đầy nước, ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng liền không biết cố gắng mà kêu rột rột.
Cô ngồi dậy, chần chờ mà nhận lấy chén Triệu Tú Lan đưa qua.
Nhìn con gái vẫn là bộ dạng ngây ngốc, Triệu Tú Lan không nghĩ nhiều, tưởng là di chứng của ngủ lâu.
“Con ăn trước đi, cha với anh con cũng sắp về rồi, mẹ phải đi nấu cơm.” Bà nói xong lại dặn dò củ cải nhỏ, “An An, Tam tỷ có chuyện gì con liền gọi người tới biết không?”
Củ cải nhỏ Kiều Tử An ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Kiều Hề Chi ăn vài muỗng canh trứng, Kiều Tử An bên cạnh vừa nhìn cô chằm chằm không chớp mắt vừa nuốt nước miếng.
Kiều Hề Chi nhìn nó một cái, qua một lát, yên lặng mà cầm chén đưa tới trước mặt Kiều Tử An.
Đầu nhỏ Kiều Tử An cực kỳ nghi hoặc: “Tam tỷ…… Là muốn em cầm giúp chị sao?”
“Cho em ăn đó.” Kiều Hề Chi nằm trên giường hồi lâu không mở miệng nói chuyện, tiếng vừa ra nghẹn ở cuống họng không nói được.
Kiều Tử An nhìn Kiều Hề Chi mặt trắng bệch, lại nhìn canh trứng mê người, do dự vươn đôi tay nâng lấy chén so với tay nó còn lớn hơn.
Tay nhỏ của nó rụt một chút, lại thành thật bưng chén.
Nó run rẩy cầm lấy cái muỗng xúc một muỗng, chu cái miệng nhỏ thổi thổi khí, đang muốn đưa vào trong miệng.
Một giọng nói già nua lại nghiêm túc vang lên: “Kiều Tử An, chị cháu là người bệnh, cháu đoạt đồ ăn của chị làm gì?”
-
(*): Bạch lý thấu hồng, nghĩa đen là bên trong màu trắng, lộ ra màu hồng. Nghĩa rộng là để khen một người thần sắc tốt, làn da khoẻ đẹp là màu hồng, cũng có thể mô tả nước da mặt và các bộ phận khác của con người, cũng có thể để mô tả những thứ trong trắng lộ hồng, sáng óng ánh, rất mỹ lệ, để tán dương người hoặc vật.