Chương 9.2: Gà rừng hoang

Đồng dạng vô dụng - Kiều Tử Quân trở về chỗ nhặt quả dại, tức giận nói: “Đi thôi, về nhà.”

Chú định là không có số ăn gà rừng rồi.

Kiều Tử Quân mang theo Kiều Hề Chi đổi đường về, trên đường, Kiều Hề Chi ở trong lùm cây lại nhìn thấy rất nhiều quả dại, có màu xanh lá.

Kiều Tử Quân thấy cô em gái chiếm tiện nghi dừng lại bước chân, đối với bộ dạng ngốc chưa hiểu việc đời của cô đỡ trán: “Loại quả đó gọi là mộc màn thầu, mày có biết vì sao gọi như vậy không?”

Kiều Hề Chi thuận theo anh nói: “Vì sao vậy?”

Kiều Tử Quân chỉ chờ cô khiêm tốn xin chỉ giáo: "Nguồn gốc tên của nó với bản thân lớn lên giống như cái màn thầu hấp, cắt ra bên trong không có thịt quả, chỉ có hạt giống, không thể ăn, cho nên gọi nó là mộc màn thầu.”

Kiều Hề Chi vẻ mặt được chỉ giáo gật đầu: “Đã hiểu.”

Có điều, trong hiểu biết của cô, mộc màn thầu này có thể ăn, chẳng qua là đổi loại phương pháp ăn, không ăn thịt quả, chỉ ăn hạt giống.

Nhưng cô không cùng Kiều Tử Quân tranh luận, bởi vì hôm nay mộc màn thầu này không mang về được.

Kiều Tử Quân chỗ đuôi lông mày tất cả đều là đắc ý: “Hiểu là được, đi thôi nào.”

Hai người trở lại dưới gốc cây đặt sọt, một con gà rừng bị trói dây leo dưới chân nằm bên cạnh đó, đang cuồng loạn thét chói tai.

Kiều Hề Chi nhìn kỹ xem, hình như là con gà vừa rồi đào tẩu khỏi tay bọn họ kia, năm sợi lông đen ở phía sau đuôi quả thực giống như đúc.

“Này là gà rừng ai bắt, như thế nào đặt ở bên cạnh sọt chúng ta thế?”

Kiều Tử Quân mắt sáng rực lên, nhìn đông nhìn tây, nhìn quanh trong phạm vi 10 mét cũng không thấy người nào.

Anh giả tình giả ý mà hô hai câu: “Có người sao, gà này là của ai? Không có thì thuộc về tôi nha!”

Rừng cây lớn như vậy, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây rào rạt cùng tiếng gà gáy đáp lại anh.

Kiều Hề Chi chần chờ nói: “Nhị ca, gà này hẳn là người khác bắt, có lẽ giống như chúng ta, tạm thời đặt ở nơi này.”

Kiều Tử Quân không vui: “Ai mà ngu như vậy đem gà rừng mình bắt đặt ở bên cạnh sọt của người khác, cái này không phải rõ ràng tặng vào trong miệng người ta à?”

Kiều Hề Chi ngược lại cảm thấy có chút đạo lý, nhưng cô vẫn không ủng hộ: “Nhưng gà này không phải chúng ta bắt.”

“Được được được, mày phẩm đức cao thượng, kiên quyết không cần của ăn xin.” Cô em gái chiếm tiện nghi này sao ngoan cố như vậy!

Cuối cùng, gà rừng lai lịch không rõ kia hai anh em không mang đi.

Hai người trở lại thôn Hạnh Hoa, đã vào giữa trưa, đúng là thời gian phụ nữ trong nhà đưa cơm cho sức lao động bắt đầu làm việc kiếm công điểm nhà mình.

Hai anh em Kiều gia đυ.ng phải Lâm Vân Hà đưa cơm cho cha.

Lâm Vân Hà là bạn tốt của Kiều Hề Chi, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Nhưng Kiều Hề Chi đối với ký ức của nguyên chủ, ‘bạn tốt’ này còn chờ chứng thực.

Lâm Vân Hà tóc tết bánh quai chèo hai bên, mặc áo choàng ngắn màu lam.

Cái niên đại nông thôn này, thôn dân mặc quần áo màu xám đen là chủ yếu.

Nếu ai mặc màu lam hoặc là màu xanh quân đội, vậy đều là đón đầu trào lưu thời đại.

Cô nương này chắc hẳn cũng cảm thấy mặc quần áo màu lam lên người, cũng coi như là người đi theo trào lưu.

Nhưng làn da cô ta hơi vàng, diện mạo cũng không đặc biệt xuất sắc, quần áo màu lam mặc lên người ngược lại thêm vài phần già dặn.

Trong tay cô ta cầm hộp cơm, vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Kiều Kiều, cậu đây là cùng nhị ca lên núi nhặt củi sao?”

Trên đường người đến người đi, phần lớn là phụ nữ trong thôn đi đưa cơm, cơ hồ đều là người quen biết.

Thấy Kiều Hề Chi cùng Kiều Tử Quân một người cõng một sọt củi, cũng kinh ngạc giống Lâm Vân Hà.

Có người thậm chí phụ họa: “Ôi, tam nha đầu Kiều gia hôm nay lên núi nhặt củi hả, sao lại nhặt ít như thế kia.”

Kiều Tử Quân sau sọt tràn đầy, sau sọt Kiều Hề Chi chỉ để một bó củi, còn có mấy quả dại dùng lá cây bọc lại.

So sánh hai người với nhau, chênh lệch có chút lớn.

“Tam nha đầu à, nhị ca cô nhặt củi vất vả, cô vẫn là ở trong nhà chơi, đừng đi theo quấy rối nữa.”

“Tuổi cũng không nhỏ, hẳn là nên giúp đỡ việc trong nhà, chơi cái gì mà chơi.”

Hai người mỗi người một câu, Kiều Tử Quân mặt đen lại.