Chương 44: Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme. Tần Việt cảm thấy hắn sắp tức chết rồi, hắn chỉ định đối tốt với Hạ Tịch một một chút, kết quả thì thằng ranh này căn bản không hề cảm kích mà còn dám tự định đoạt quan hệ của bọn họ, đm tôi theo đuổi cậu nhưng xin lỗi cậu chỉ coi tôi như một người bố.
Con bà nó!
Hạ Tịch, cậu được lắm, ngày hôm nay cậu không những mất đi quả quýt mà tất tần tật, tuốt tuồn tuột những ngày tiếp theo cậu cũng đừng hóng có mà ăn!
"Nghĩ bậy nghĩ bạ!" Tần Việt không nhịn nổi, như con cua bò ngang không nói lý lẽ, đem suy nghĩ của Hạ Tịch đánh cho bay xuống biển.
Sau đó thì hắn bò ngang về phía trước, hai tai vẫn chú ý đến thằng ngốc đằng sau.
Hạ Tịch, nói xin lỗi tôi đi, chỉ cần cậu nói một câu thôi thì tôi sẽ tha thứ cho cậu ngay.
Kết quả, Hạ Tịch thực sự thỏa mãn nguyện vọng nhỏ xíu của bé cua ngang tàng, chủ động thò qua túm càng hắn lại:
"Được rồi mà nam thần anh đừng giận, em mua, em mua cho anh nhé?"
Chẳng hiểu sao nhìn nam chính dỗi lên dỗi xuống Hạ Tịch càng thấy hắn đáng yêu xỉu: "Đừng đi mà, chờ em một chút."
Hạ Tịch tay không rời đi, lúc về đem theo một túi quýt đầy.
Thực sự làm khó nhau rồi, hai người ngồi xổm trên bồn cây xanh, dưới chân là một đống vỏ quýt.
"Ngu ngốc, cậu có biết chọn quýt không thế?" Biểu tình của Tần Việt hơi vặn vẹo, quả hắn đang cầm chua chả khác gì chanh, ăn vào buốt đến mức không ngậm mồm được.
"Anh lấy phải quả khác biệt rồi."
Hạ Tịch vừa nói vừa đem quýt ném vào trong miệng.
"Khác?" Tần Việt chỉ chỉ túi: "Tôi lấy nhiều như vậy có quả nào ngọt đâu?"
"Nhưng ngọt lắm mà?" Hạ Tịch đem quả đã bóc trong tay, đưa lên miệng nam chính một múi như dỗ con nít: "Ăn miếng này thử xem nè."
Tần Việt nửa tin nửa ngờ, đem quả quýt nhận lấy, ngón tay Hạ Tịch hơi lạnh, khi chạm vào bờ môi của hắn khiến mặt Tần Việt cũng hơi đỏ lên, hoảng loạn nghiêng đầu đi nơi khác nhai quýt.
Sau đó thì nam chính được một cú lừa.
Sắc mặt Tần Việt xanh đỏ tím vàng thay đổi theo thời gian.
Dường như là ngay lập tức hắn muốn đem quả quýt nhổ luôn ra, nhưng Hạ Tịch lại nhanh tay hơn bịt miệng hắn lại cười ranh mãnh: "Nam thần, ngọt mà nhỉ?"
Thằng nhóc này cười đến phấn khởi, sau đó còn vô cùng nhiệt tình chế nhạo thêm một câu: "Anh đừng lãng phí nhaaa~"
"Hạ! Tịch!!!"
"Đây, em đây."
Bị nhét cho hai miếng chua loét vào trong miệng, nước mắt nước mũi của Tần Việt tuôn ra như suối, tên đầu sỏ bên cạnh không những không giúp còn ôm bụng cười. Nam chính đại ca điên tiết lên, suýt nữa túm đầu Hạ Tịch đánh cho một trận: "Cậu cố ý có đúng không?"
"Không, không, không." Ai đó vội vàng phủi sạch quan hệ, buồn buồn mà nũng nịu xin tha: "Em không ăn được chua mà...."
"Ăn không được thì mua nhiều thế làm mẹ gì?"
Trong lòng Hạ Tịch sỉ vả không phải còn có ngài hay sao, huống hồ cậu cũng không ngờ tới là chua như thế.
"Nếu không mai em đưa túi này cho Hạ Tinh Dã?"
Tần Việt trầm tư một chút rồi đưa ra kết luận: "Thông minh."
Hạ Tịch buộc túi quýt lại cho khỏi bị hà hơi, sau đó nghĩ nghĩ lại cởi ra, lấy một quả đưa cho Tần Việt: "Nam thần, cho Gia Bối ăn thử?"
Tần Việt: "........." Nó có tội tình gì?
"Em đùa thôi." Hạ Tịch làm một cái mặt quỷ: "Mèo không ăn được quýt, em biết mà."
Không biết có phải vì hôm nay tối quá nên thần kinh Hạ Tịch hơi có vấn đề hay là vì Tần Việt trong lúc cậu sợ hãi nhất tình nguyện cho cậu dựa vào mà Hạ Tịch cảm thấy tổng thể vị nam thần này cậu nhìn càng ngày càng thuận mắt, hảo cảm tăng lên vùn vụt thẳng tưng một lèo.
Hơn nữa, Hạ Tịch lừa hắn ăn quýt chua như thế hắn cũng không có nổi giận đánh cậu một trận.
Rõ ràng là một thằng nhóc tốt bụng.
Cơ mà ngày hôm sau, Hạ Tịch trong cơn mộng đẹp bị đạp cho bằng tỉnh.
"Không được, tiếp tục viết." Câu này cậu đã nghe lần thứ ba trong ngày, phiền chết đi được.
"Nam thần, em thấy em tiến bộ lắm rồi mà...." Hạ Tịch nhìn đống chữ như gà bới của mình trên giấy, há mồm nói láo: "Anh nhìn xem chữ viết tuấn tú ẩn dật như tiên trên trời, tươi mát thoát tục giống như sắp phi thăng, lay động như gió, mù mịt như làn mây không chỉ thể hiện người viết ra nó cao siêu mà còn thể hiện được sự tiêu sái, lãng mạn trong tính cách!"
Dương Triết bàn trên nghe thấy thế quay người xuống dựng cho cậu một ngón tay cái: "Anh Hạ, cậu siêu thật đấy, tớ học ngữ văn chỉ cần phân tích được một nửa của cậu thôi chắc cũng không đến nỗi nát bét như vầy."
"Ngầu."
Hạ Tịch hơi chột dạ, lí nhí đáp: "Quá khen, quá khen."
"Để tớ thưởng thức chữ viết như tiên của cậu nào!"
Dương Triết thò người qua bắt lấy tờ giấy trong tay Hạ Tịch, sau đó khóe miệng cậu ta co rút một cách khó tin.
"Xác thực, đúng là một linh hồn tự do phóng khoáng...."
".....Cùng với tính cách lãng mạn, ha."
"Đáng đời nghe cậu ta nói nhảm." Tần Việt không nhìn nổi, giật bảng chữ về, lại quay sang đưa Hạ Tịch một tờ khác, ngón tay thon dài của hắn chỉ lên mặt giấy: "Tiếp tục."
Mười mấy năm nay chữ của Hạ Tịch đều giống quỷ, muốn ném cậu lại lò rèn là chuyện cực kỳ khó khăn, dựng thẳng bút viết chắc chắn là chuyện to đùng, với lại bảng chữ mẫu Tần Việt mua cho cậu lại không có mấy khe lõm để nhận biết thanh đậm, Hạ Tịch không ước chừng được khi nào cần nhấn khi nào cần nhả, kết quả vị đại gia Tần Việt coi như không đạt yêu cầu bắt viết lại toàn bộ.
Vì được hít mèo, Hạ Tịch thực sự rất khó khăn.
"Nam thần..." Hạ Tịch bắt đầu chơi xấu, tội nghiệp nhìn người bên cạnh: "Em cảm thấy em không bắt được trọng điểm, mỗi lần em nhìn cái bút kia em đều thấy không có tinh thần, em muốn có động lực viết cơ."
Gương mặt Tần Việt hơi phức tạp nhìn cậu: "Chắc chắn?"
"Đương nhiên!" Hạ Tịch liều mạng gật đầu, đúng, chính là nó, bảng chữ mẫu có khe lõm, mau mua cho tui nhanh lên, đi luôn đi nam thần, tui ở đây chờ ngài!!!
Kết quả Tần Việt ho khụ một tiếng rồi đứng dậy thật: "Ừ."
Hạ Tịch: "???" Ừ cái gì mà ừ?
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại Tần Việt nói câu đó là có ý gì thì đồng chí nam thần đã vòng ra đằng sau cậu.
Tần Việt cúi người xuống, ôm trọn Hạ Tịch vào trong ngực, tay phải với lấy tay cậu, hơi lạnh.
Chó con, tâm cơ thâm hiểm.
"Cậu viết cần dùng lực." Âm thanh Tần Việt vang lên từ bên trên nhưng Hạ Tịch lại cảm thấy giống hệt như đang dán bên tai mình, hơi thở ấm áp lướt qua mặt cậu, địa phương mà bàn tay đặt lên cũng ấm áp vô cùng.
Hạ Tịch không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn mà co mình lại, thậm chí phía dưới hai chân còn không tự chủ được khép chặt vào với nhau.
Tần Việt nắm tay cậu, cùng nhau viết xong một câu thơ:
[Trang bãi đê thanh vấn phu tế:“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”] (Chú thích mình để ở cuối chương nhé.)
Trình độ ngữ văn của Hạ Tịch hơi tệ, không nhớ được ẩn ý đằng sau câu thơ trên, nhưng nhìn trên mặt chữ đã thấy chồng chồng vợ vợ thì chua răng vô cùng. Ôi nam chính, tại sao ngài lại lấy thơ tình cho tôi viết hả trời?
Gương mặt Hạ Tịch hơi đỏ lên: "Được rồi nam thần, em muốn tự viết."
Cậu vội vàng đẩy Tần Việt sang một bên nhưng lại bị lệch trọng tâm, môi đυ.ng trúng trên cằm của Tần Việt.
Tuy chỉ là một cái hôn nhàn nhạt, thậm chí đây còn không tính là hôn, nhiều lắm chỉ được coi là một cú chạm môi nhẹ nhưng Hạ Tịch cảm thấy trái tim vẫn nhảy lên rất nhanh, chẳng qua là Tần Việt lại không phát hiện được.
Bởi vì não của hắn cũng sắp nổ tung rồi.
Hạ Tịch hôn mình? Cậu ta vừa hôn mình? Nhưng đây là phòng học tại sao Hạ Tịch lại muốn hôn mình?
Mình lại vừa bị Hạ Tịch hôn? Oh my God?????
Tần Việt rối thành cuộn len, động tác ôm Hạ Tịch cũng bị đông cứng không buông.
"Các cậu đang làm gì?" Chủ nhiệm giáo dục ngày hôm nay tâm trạng tốt nên quyết định đi dạo hành lang vài vòng, nhìn thấy cảnh tượng học sinh sau tan học cùng bạn bè ở bên nhau cùng hỏi bài tập thì càng vui mừng hơn.
Nhìn qua thì lứa học sinh này rất khá, điểm thi đại học có thể cao hơn năm trước một bậc.
Kết quả bà vừa đi tới cửa lớp mười liền thấy được tư thế thân mật không coi ai ra gì ôm nhau thành một cục của hai nam sinh, cùng với vẻ mặt hưng phấn của mấy nữ sinh đang xem trò vui.
Thậm chí còn có học sinh lôi điện thoại ra chụp ảnh.
Chủ nhiệm giáo dục thiếu chút nữa thì bị nhồi máu cơ tim.
Mặt khác khi bà vừa lên tiếng, những học sinh kia đều cuống lên trở về chỗ ngồi, chỉnh sửa lại thái độ cắm đầu vào làm đề, nhân vật chính Tần Việt và Hạ Tịch trở thành cái thúng cho mọi người trách mắng.
Hai nam sinh giống hệt như bị cha mẹ bắt quả tang yêu sớm muốn giải thích, nhưng Tần Việt chỉ đứng đó đỏ mặt hệt như vừa làm chuyện xấu không dám nói, còn Hạ Tịch đứng bên cạnh gào khản cả cổ mười lăm phút đồng hồ chứng minh mình cùng đối phương chỉ đang "luyện chữ".
Chủ nhiệm giáo dục đen mặt bỏ đi, nửa tiếng sau, Vương Giai đen mặt bước vào.
"Mọi người đều lên lớp mười hai rồi, thời gian là vàng là bạc, muốn làm việc riêng thì nên giảm bớt lại, thay vào đó nên tập trung làm đề, học từ đơn đều được, không nên lãng phí, càng không nên dùng thời gian đề đùa giỡn, làm chuyện không đúng mực, đặc biệt là..." Vương Giai cất cao giọng: "Không cần giống đôi bạn học nam nào đó, ở trong lớp học ôm ôm ấp ấp!"
------------
Kidoisme: Hai câu thơ của Tần Việt viết cùng với Hạ Tịch trích trong bài thơ " Khuê ý- Cận thí thướng Trương thủy bộ" ( Ý khuê phòng – Gần đi thi, dâng quan thủy bộ họ Trương) của Chu Khánh Dư. Ông đã làm bài thơ này dâng lên Trương Tịch, ngụ ý nghĩa bóng hỏi xem văn chương có hợp thời không. -> Hạ Tịch hơi tưởng bở :v
Tiếng Trung: 洞房昨夜停紅燭,
待曉堂前拜舅姑。
妝罷低聲問夫婿,
畫眉深淺入時無?
Hán – Việt :Động phòng tạc dạ đình hồng chúc,
Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô.
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”
Dịch nghĩa:Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:
“Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?”
Dịch thơ: Động phòng đèn tắt đêm qua,
Sáng ngày đợi lạy mẹ cha trên giường.
Điểm trang xong, sẽ hỏi chàng,
Lông mày đậm nhạt của nàng vừa chưa?
Nguồn: Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1997.