Các bạn cùng lớp hầu như không ai nói chuyện với Hàng Kỳ, anh đã đến trường học được hai năm, tóc tai luôn để hơi dài, che kín lỗ tai, hoặc là đeo tai nghe, hoặc là thời tiết hơi lạnh sẽ đội mũ, đôi mắt im lặng lại lãnh đạm, không muốn để ý tới người khác, anh không hoà hợp như vậy thì trong lớp làm sao có thể có bạn?
Hơn nữa, bởi vì thành tích của anh tốt lại có vết sẹo trên mặt, mấy nam sinh hạng sau trong lớp không quen nhìn anh như vậy, nhiều lần đối nghịch với anh. Những người khác không dám đắc tội mấy nam sinh kia, một thời gian sau, Hàng Kỳ chính là đứa trẻ đáng thương bị cô lập.
Đàm Minh Minh có loại cảm giác đồng bệnh tương liên vi diệu với Hàng Kỳ
Cô cảm thấy, thiếu niên này luôn đi một mình, xuyên qua trời mưa, nâng chiếc xe đạp ngã trên mặt đất dậy, yên lặng liếc mắt nhìn lốp xe đã bị xì hết hơi, ngồi xổm xuống, ngón tay tái nhợt lấy ra chiếc bơm xe đã sớm chuẩn bị theo thói quen, sau đó dưới ánh chạng vạng xám xịt, xuyên qua đường phố, xuyên qua dòng sông chảy không ngừng, tiếng người huyên náo giống như không liên quan đến anh, đeo tai nghe lên cái gì cũng không nghe thấy, gió thổi bay mái tóc trên khuôn mặt bệnh tật tái nhợt của anh. Nhận lấy một ít ánh mắt kinh ngạc, tò mò, thương hại của người qua đường khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh.
Cảm giác ấy, chắc chắn còn tịch mịch cô độc hơn cả việc cô mua bánh rán trái cây mười mấy năm mà luôn bị ngó lơ.
Đàm Minh Minh bị hình ảnh mình tự bổ não làm lòng chua xót đến mức trái tim nhỏ lại run rẩy một phen, buổi trưa, vào giờ nghỉ trưa thừa dịp các bạn học đi căn tin, cô liền hấp tấp đi đến phòng y tế, mua ba hộp thuốc cảm cúm.
Một người qua đường Giáp nếu muốn quán triệt nguyên tắc thêm đất diễn, đương nhiên là không lúc nào dừng tìm đúng góc độ để tương tác với nhân vật quan trọng.
Nhân vật quan trọng có biết sự tồn tại của cô hay không không phải là vấn đề, chủ yếu là, phải xuất hiện ngoài sáng hay trong tối xung quanh nhân vật quan trọng.
Mười hai giờ trưa, phòng học không có một bóng người, trên hành lang có hai nữ sinh ăn mì ăn liền để giảm béo.
Đàm Minh Minh thu chiếc ô lại, rũ nước, đặt ở sau khung cửa, nhìn bốn phía, xác định không có ai vào phòng học, mới có tật giật mình, bước nhanh về phía chỗ ngồi của Hàng Kỳ.
Buổi trưa Hàng Kỳ không gặp mưa, cơm trưa của anh cũng là tùy tiện mua một cái bánh mì ở dưới lầu. Cơ thể anh mệt mỏi nên anh quyết định trở lại chỗ ngồi tiếp tục ngủ một lát, cũng không biết có phải do anh có ảo giác hay không, hình như chỗ ngồi của anh từng bị ai đó động vào.
Dấu vết rất rõ ràng, trên bàn có vết nước ẩm ướt, chồng sách trên bàn cũng bị lệch.
Hàng Kỳ nhíu mày, trong con ngươi lãnh đạm rõ ràng mang theo chút không vui, trở lại chỗ ngồi của mình.
Đương nhiên anh không cảm thấy là có người trộm đồ của mình. Ngoại trừ sách thì anh cũng không có gì để trộm, so với những nam sinh đeo cặp sách hàng hiệu, cả ngày khoe khoang kia thì đồ của anh ít ỏi đến đáng thương.
Anh chỉ cảm thấy lại là mấy người phía sau đang muốn chết.
Khi anh trở lại bàn học.
Sau khi thấy những đồ bên trong, con ngươi anh mãnh liệt co rút, lông mi đen nhánh đột nhiên run lên.
Nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa to đùng đùng, anh đột nhiên ngẩng đầu, quét nhìn ở trong phòng học một vòng, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin cùng hoài nghi, còn có một tia suy nghĩ khác, khiến người ta nhìn không ra.
Trên bàn có ba hộp thuốc.
Một hộp cảm cúm phong nhiệt, một hộp cảm cúm phong hàn, một hộp thuốc tiêu viêm.
Vậy mà không phải một trò đùa ác ý, mà thật sự là... Thuốc.