Sau khi viết xong bản kiểm điểm, rời khỏi văn phòng thì đã là lúc tan học, giáo viên vật lý hung hăng giáo huấn Chu Nham một trận rồi mới thả hai người ra cửa, may mắn là hai người bị kéo ra kịp thời, đều chỉ bị thương ngoài da, nếu như ầm ĩ đến mức vào bệnh viện thì dựa theo quy định của trường học chắc chắn sẽ bị kỷ luật nặng.Tên khốn Chu Nham này không sợ bị ghi vào học bạ, nhưng Hàng Kỳ lại không thể bị ghi, thành tích của anh tốt như vậy, một khi hồ sơ trung học bị lưu lại một vết nhơ nào thì toàn bộ coi như xong đời.
Bởi vậy, giáo viên vật lý cùng chủ nhiệm lớp ba đều rất không thể hiểu được --
Hàng Kỳ mà bọn họ biết, gia cảnh nghèo khó, trải qua nhiều gian nan, bởi vì nguyên nhân nào đó mà ở trong lớp luôn trầm mặc ít nói, độc lai độc vãng. Các giáo viên tuy rằng muốn giúp anh nhưng sau đó lại phát hiện anh không cần người khác trợ giúp. Anh đã sớm tự mọc răng nanh từ trong cuộc sống cực khổ suốt bao năm qua, học được cách giãy giụa trưởng thành từ trong khe đá.
Mặc dù không hợp với người khác nhưng cũng không chủ động gây chuyện thị phi, thậm chí, thành tích còn đứng hàng đầu, tương lai rất có hy vọng.
Trước kia cũng không phải không có người trêu chọc anh giống như Chu Nham, nhưng anh vẫn luôn nhẫn nhịn, phần lớn sẽ không dễ dàng đánh người.
Rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy, vậy mà lại muốn đánh chết người, nếu như không phải kịp thời bị ngăn cản, sợ là anh muốn đánh Chu Nham đến mức đầu rơi máu chảy nằm trong bệnh viện.
Hai giáo viên không hiểu, nhưng cũng không hỏi được gì.
Hỏi thì Hàng Kỳ chỉ yên lặng không nói.
Anh cúi đầu, trên cổ trắng như tuyết bị tím xanh một mảng, trên mặt không có biểu cảm gì, vốn là người quanh năm lạnh lùng, hiện tại lại càng giống như đúc lên trên mặt một tầng tường sắt thành đồng, ngăn cách người ở bên ngoài ngàn dặm.
Thầy giáo đành phải thở dài, thả người ra khỏi văn phòng.
Chu Nham đứng ở hành lang bên ngoài phòng làm việc, hai lỗ mũi bị nhét giấy vệ sinh màu trắng, trên mặt được bôi một loại thuốc màu xanh tím, sưng tấy không chịu được, cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm Hàng Kỳ đang đi ra, chỉ vào anh, buông lời tàn nhẫn: “Lần này chỉ cần cậu chịu xin lỗi thì ông đây sẽ tha thứ cho cậu, nếu lần sau cậu lại - -
Còn chưa nói xong, Hàng Kỳ đã xoay đầu ngón tay của cậu ta, đẩy cậu ta lảo đảo ngã sang một bên tường.
Chu Nham lập tức đau đến kêu lên.
Hàng Kỳ đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái rồi rời đi.
Chu Nham bị ánh mắt kia làm cho khϊếp sợ, đứng tại chỗ nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Cổ của cậu ta phát lạnh: “Mẹ nó.”
Cậu ta vẫn cảm thấy Hàng Kỳ là một người dễ bắt nạt, sẽ không nói lời nào, không lên tiếng, nhưng hiện tại, xoa vết bầm tím trên xương gò má, hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi của đối phương, cậu ta lại rùng mình một cái.
Cậu ta cảm thấy mình đã chọc phải vảy ngược của đối phương, nhưng không phải chỉ có mấy cái huy chương thôi sao?
Trước kia huy chương đặt ở trên bàn, bị người khác làm như không thấy mà đánh rơi, Hàng Kỳ cũng không lên tiếng mà, mẹ nó, tại sao đến lượt mình lại xui xẻo như vậy.