Sau khi nghe mồm năm miệng mười, cuối cùng Đàm Minh Minh cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tiết học thứ hai, đại biểu môn vật lý tên là Chu Nham này trước sau như một ngủ trong lớp, nước miếng chảy cả ra bàn, bị giáo viên vật lý thấy được, vốn cũng không định quản, nhưng nghĩ đến tuần sau còn có một tiết học dự giờ, ngay cả đại biểu môn của mình cũng càn rỡ như vậy thì làm sao có thể hoàn thành tốt được, vì thế ông nghiêm khắc dùng một viên phấn đập cậu ta tỉnh.
Nhưng ai ngờ Chu Nham lại dám to gan, còn tưởng rằng giáo viên vật lý bổ nhiệm mình làm đại biểu môn vật lý là vì thích mình, vì thế sau khi bị giáo viên đập cũng không hề cảm thấy khẩn trương, ngược lại còn ném cho giáo viên một nụ cười cợt nhả, tiếp tục dùng điện thoại di động chơi game ở dưới bàn học.
Mấy nam sinh phía sau đều giơ ngón tay cái lên với cậu ta: “Trâu bò!”
Cậu ta thấy vậy đắc ý muốn chết, đồng thời cũng khiến giáo viên vật lý tức đỏ cả mắt.
Vì thế sau tiết học thứ hai, thầy Uông đã nổi trận lôi đình gọi cậu ta đến phòng làm việc, hung hăng phê bình một trận.
Loại người như Chu Nham mặt dày mày dạn, bị giáo viên mắng quen rồi, căn bản không quan tâm, nhưng lúc ấy trong văn phòng có rất nhiều giáo viên, tất cả đều tận mắt thấy cậu ta không hề có tôn nghiêm bị phê bình, hơn nữa, giáo viên vật lý nghiến răng nghiến lợi vừa mắng cậu ta vừa lấy điểm của Hàng Kỳ ra, chỉ cho cậu ta xem:
“Người ta nhắm mắt cũng được điểm tối đa, còn em được bao nhiêu điểm mà còn chơi game trong giờ học, tại sao em không tự biết kiểm điểm bản thân đi.”
“Bây giờ lúc đi học thỉ em chơi game, sau này ra xã hội, chính là để xã hội này đánh em một đòn thật nặng.”
“Nếu không phải do người ta không muốn làm đại biểu môn vật lý thì em nghĩ sẽ đến phiên em sao, thầy cho em làm đại biểu môn vật lý, là muốn em cải tà quy chính, đi học chăm chỉ chứ không phải bảo em cầm lông gà làm lệnh tiễn, làm một kẻ bỏ đi, hết ăn lại nằm!”
Chu Nham bị mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, khuất nhục cực kỳ, hàm răng cắn chặt kêu ken két, câu ta đem món nợ này tất cả đều đổ lên người Hàng Kỳ.
Học tập chăm chỉ thì có ích gì, nhiều lần thi được nhất lớp thì có ích gì, không phải anh cũng không có bạn bè ở trong lớp sao?
Không phải cũng không được làm đại biểu lớp sao, anh không làm được nhưng cậu ta làm được.
Lúc trước khi bản thân được làm đại biểu môn vật lý, cậu ta còn cảm thấy vô cùng đắc ý, hoá ra chỉ là nhặt cái người khác không cần.
Sau khi trở lại phòng học, Chu Nham liền âm dương quái khí đi tới bên cạnh Hàng Kỳ, tìm anh để mượn bài thi vật lý: “Họ Hàng kia, nhiều lần thi đạt điểm tối đa, đúng là trâu bò quá, thầy Uông sắp thổi cậu lên trời luôn rồi.”
“Cho tôi mượn bài thi vật lý để sửa sai một chút đi.”
Hàng Kỳ chống cằm ngẩn người, mí mắt cũng không thèm nhấc lên liếc cậu ta một cái.
Chu Nham bị thái độ lạnh lùng không thèm nhìn mình này chọc giận, đưa tay giật lấy bài thi trên bàn Hàng Kỳ. Nhưng khi vừa lấy được, Hàng Kỳ đã đứng lên, anh cao hơn cậu ta một cái đầu, mặt không chút thay đổi đẩy cậu ta một cái, một tay giật bài thi trở về, lời ít ý nhiều: “Cút.”