Chương 28: Lại là điểm tuyệt đối

Đàm Minh Minh bất lực châm chọc, mỉm cười nói: “Thầy đang định phát bài thi sao, thầy ơi, cứ để em phát giúp thầy đi.”

Thầy vật lý với cái đầu hói vô vị khô khan vẫn luôn không được học sinh hoan nghênh, cho tới bây giờ chưa từng nhận được sự nhiệt huyết như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đưa bài thi cho Đàm Minh Minh: “Tốt tốt tốt, em học sinh này không tệ nha, em tên là gì?”

“Đàm Minh Minh ạ.”

Thầy vật lý thân thiết nói: “A, Đàm Minh Minh à, thầy sẽ nhớ kỹ em.”

Đàm Minh Minh cười vui vẻ, cô vui vẻ gật đầu, sau đó ôm bài thi đi phát, học sinh kém kia đang đùa giỡn ở phía sau phòng học, thấy bài thi bị cô phát, cũng mừng rỡ thoải mái, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì cô quá trong suốt, học sinh kém kia chưa chắc đã chú ý tới cô.

Phát xong hơn phân nửa bài thi, tên Hàng Kỳ cuối cùng cũng xuất hiện.

Trong lòng Đàm Minh Minh có chút hâm mộ ghen tị nhìn bài thi này của anh,

lại là điểm tối đa, so với chữ viết tinh tế sạch sẽ của Đàm Minh Minh mà nói thì chữ viết của Hàng Kỳ như muốn xuyên thủng tờ giấy, có chút giống hành thư, nhưng thắng ở khả năng logic hạng nhất, không thể bắt bẻ.

Đàm Minh Minh nằm mơ cũng thấy hâm mộ điểm cao như vậy.

Cô hâm mộ trong chốc lát, mới đi tới sau phòng học, thật ra trong lòng có chút khẩn trương, nhưng cô cố gắng làm bộ như không có việc gì đi tới bên cạnh Hàng Kỳ, nhẹ nhàng đặt bài thi lên bàn anh.

Sau đó trong lòng nhảy nhót yeah, tiếp tục phát bài thi của người khác.

Nếu đổi lại là học sinh kém hay gây khó dễ cho Hàng Kỳ thì bài thi của Hàng Kỳ chắc chắn sẽ đi vào thùng rác hoặc phải lên bục giảng tìm, lúc tìm được chắc chắn sẽ vô cùng bẩn thỉu.

Mình đây coi như là cứu bài thi của anh ra từ trong nước sôi lửa bỏng, có phải nên thêm một điểm hay không!

……

Hàng Kỳ đang làm bài tập, thấy bài thi vật lý đột nhiên dịu dàng xuất hiện trên mặt bàn, khiến anh nhất thời sửng sốt.

Bài thi vật lý lần này sạch sẽ, trắng tinh, không bị ném ở khắp nơi, cũng không bị cố ý ác liệt vẽ loạn, thật đúng là lần đầu.

Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi trên người nữ sinh đã rời đi còn ôm một chồng bài thi đang phát.

Nữ sinh mặc áo lông bánh mì màu trắng, cùng kiểu với chiếc lần trước, sạch sẽ gọn gàng, tóc buộc đuôi ngựa, nhẹ nhàng cọ lên từng chút ở trên cần cổ trắng nõn.

Thì ra là đổi người phát bài thi.

Hàng Kỳ không để ý nhiều, cũng không biết, cô ôn nhu như vậy đúng là cố ý làm vì anh.

Anh tiếp tục cúi đầu xuống viết đề.

……

Mà bên này Đàm Minh Minh phát xong bài thi, trong lòng cân nhắc độ qua đường của mình có lẽ lại có thể giảm xuống một chút, vì thế đặc biệt vòng tới trước mặt giáo viên vật lý đứng trên bục giảng đang sửa sang lại giáo án tiết sau, vui vẻ nói với ông: “Thầy Uông, em đã phát xong bài thi rồi!”

“À, tốt, cảm ơn.” Thầy vật lý đẩy đẩy kính mắt, ngẩng đầu lên: “Em là…”

Đàm Minh Minh: “...”

Cô trợn tròn mắt, ba phút trước còn nói sẽ nhớ kỹ em. Chắc chắn là vì thầy Uông này có trí nhớ không tốt chứ không phải vấn đề của cô!

Trở lại vị trí, Đàm Minh Minh mở quyển sổ nhỏ ra, lại viết thêm một ghi chú khác.

Bài thi Vật lý...

Mà ngay khi cô lo lắng cả buổi sáng chỉ làm được một chuyện này thì lúc nghỉ trưa, Hàng Kỳ và đại biểu môn vật lý đã xảy ra xung đột.

Cô vừa cơm nước xong trở về đã thấy cửa sau phòng học bị vây quanh bởi một đám người, nghe được mấy chữ: “Hàng Kỳ”, “Đánh nhau”,“Xấu xí”, “Huy chương”, đầu óc cô lập tức nổ tung, nhanh chóng đẩy một đám bạn học ồn ào ra, chen vào.