Hàng Kỳ ở lầu ba, phòng đơn, không lớn, tiền thuê tương đối rẻ, hơn nữa ở gần đây không ai biết anh, khiến cho anh cảm thấy tự tại một chút.
Anh tháo ba lô từ trên vai xuống, mở cửa đi vào, sau đó nấu nước, lấy xuống một gói mì ăn liền từ trên giá bên cạnh sô pha bắt đầu nấu, chờ nấu xong thì bê nồi ngồi xuống, đặt ở trên cái bàn thấp, ngồi xuống tờ báo, bắt đầu ăn cơm tối.
Theo thường lệ vẫn là căn phòng vắng vẻ, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh, nhưng hôm nay, giống như có chỗ nào đó có chút khác với mọi ngày…
Trên bàn có thêm một hộp bạch dược Vân Nam giúp lưu thông máu và làm tan cục máu đông.
Cùng với một tấm thiệp nhỏ hình bầu dục, giống như là được xé xuống từ một loại giấy nào đó tương đối cứng.
Còn có một hàng chữ, trên đó còn có một mặt cười.
Hàng Kỳ mặt không chút thay đổi, nhắm mắt lại rồi mở ra, tầm mắt rơi vào hộp thuốc tiện tay đặt ở trên bàn kia, một lúc lâu sau, đầu ngón tay nhéo nhéo, anh nhịn không được cầm thuốc lên, mở bao bì ra, đọc hướng dẫn sử dụng từng hàng từng hàng.
Ăn xong, rửa chén xong, anh trở lại chiếc ghế sô pha cũ, không có tranh thủ thời gian đọc các loại sách về máy móc phần mềm giống như bình thường, mà mà nhịn không được tiếp tục cầm lấy tờ giấy kia, ngón cái vô thức ma sát nhiều lần ở phía trên.
Hàng Kỳ mím môi, anh cũng không biết, vì sao mình lại mang hộp thuốc này về.
Có lẽ là bởi vì, mặc dù có thể chỉ là một màn kịch ác ý thì đây cũng là lần đầu tiên anh được tặng một món quà như vậy trong suốt mười bảy năm cuộc đời cằn cỗi.
Trên vai anh có vết thương, vết bầm lan tràn đến cổ, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một khối nhỏ dưới cổ áo đồng phục học sinh, lúc chuyển động cổ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau xót khác thường, nhưng anh chưa từng coi ra gì.
Nhưng...
Có người chú ý tới, còn cẩn thận để lại hộp thuốc này.
Sự quan tâm và dịu dàng chưa bao giờ cảm nhận được như vậy, khiến trong lòng anh bị đυ.ng một cái, run rẩy rất nhỏ.
Anh cảm thấy mâu thuẫn với vở kịch đồng tình ác ý này, cũng chán ghét cảm giác người khác thương hại mình, càng thêm sợ hãi sau khi chút thiện ý này qua đi thì sẽ để lại một vết thương đầy máu. Chỉ khi không có chờ mong, mới không có thất vọng.
Nhưng mà, anh vẫn là nhịn không được, nhịn không được muốn lại được quan tâm một chút...
Nếu như chỉ là một vở kịch ác ý, cho dù là một vở kịch ác ý thì có thể kéo dài thời gian thêm một chút hay không?
Anh yên tĩnh không tiếng động, nắm chặt thuốc trị thương trong tay.