Chương 19: Đường cách mạng còn dài

Giờ phút này Đàm Minh Minh hưng phấn đến mức hận không thể ôm đầu Hàng Kỳ hôn một cái, cô quyết định, anh chính là ân nhân của cô, cô muốn đối xử với anh tốt hơn một chút.

Buổi chiều lúc sắp tan học, mưa lớn hơn, nước mưa từ trên trời rơi xuống đất kêu tách tách.

Tiết cuối cùng là tiết Hán ngữ. Thành tích môn ngữ văn của Đàm Minh Minh luôn vô cùng xuất sắc, nhưng bởi vì thế giới này luôn biến cô thành kẻ trong suốt nên điểm ngữ văn của cô chưa từng thi được qua tám mươi điểm.

Làm cho mỗi lần bạn cùng bàn cầm bài thi hơn một trăm hai mươi điểm đi về phía cô, kiêu ngạo giống như khổng tước xòe đuôi khiến cô cũng chỉ có thể đáng thương nhìn chằm chằm bài thi của mình không nói lời nào.

Nhưng bây giờ...

Đàm Minh Minh hưng phấn nhìn chằm chằm giáo viên ngữ văn, gật đầu lia lịa theo lời nói của giáo viên, tay phải nhanh chóng ghi chép, cô cảm thấy không lâu sau mình có thể hưởng thụ được cảm giác giáo viên và các bạn học, còn có ba Đàm mẹ Đàm vui mừng khích lệ.

Nhưng con đường cách mạng dài đằng đẵng, đồng chí Đàm Minh Minh còn cần cố gắng nhiều!

Sau khi tan học, các bạn học đương nhiên là ai về nhà nấy, nhưng Đàm Minh Minh đã hiểu rõ lộ tuyến sau khi tan học của Hàng Kỳ.

Anh sẽ đến hai tiệm net bên cạnh trường học sửa mấy cái máy tính hỏng, sau đó lại trở về trường học, đến nhà xe để lấy xe đạp rồi đạp xe đến quán net xa hơn ở trên phố để làm việc.

Nếu như gặp phải tình huống lốp xe đạp bị người ta xì hơi, hoặc bị người ta cố ý đẩy ngã xuống đất thì anh có thể sẽ chậm trễ chút thời gian.

Về phần cơm tối... Dù sao hai ngày nay Đàm Minh Minh cũng không thấy anh ăn, không biết anh sẽ về nhà tự nấu hay bỏ luôn bữa.

Hơn nữa, không biết là vì nguyên nhân gì, anh không được nhận học bổng của trường, cho nên hiện tại tất cả sinh hoạt phí của anh, đều là do anh kiếm được từ công việc sửa máy tính ở tiệm net.

Quán net đó, chướng khí mù mịt, chắc chắn mỗi một lần sửa không kiếm được bao nhiêu, nếu không anh cũng không đến mức làm thêm tới đêm khuya mới đeo hộp dụng cụ mệt mỏi về nhà.

Cho nên ban ngày cô luôn nhìn thấy anh nằm sấp trên bàn ngủ.

Làn da anh vốn dĩ rất trắng, mấy ngày nay bị bệnh nên trông càng không chút huyết sắc nào.

Sau khi Đàm Minh Minh đi tới thế giới này, vẫn thuận buồm xuôi gió lớn lên, tuy rằng ba Đàm và mẹ Đàm không có cách nào làm cho cái nhà này đại phú đại quý nhưng vẫn cho cô đầy đủ tình yêu thương.

Cho nên, sau khi cô so sánh Hàng Kỳ với mình một phen, cảm xúc vừa rồi còn cao hứng bừng bừng bỗng nhiên sụp đổ, trong lòng cũng có chút chua xót, đột nhiên cảm thấy tuy mình bị coi là người qua đường Giáp có chút bi thảm, nhưng so với anh thì cô vẫn rất may mắn.

……

Hôm nay tan học, Hàng Kỳ thờ ơ cất mấy quyển sách và một cây bút đơn giản vào cặp sách, đứng lên.

Suy nghĩ một chút, anh lại mở cặp sách ra, xác nhận một ít tiền mình đã tiết kiệm được để chi tiêu vẫn còn đó, anh dự định cuối tuần này sẽ đi mua giày.

Vừa vặn, hai ngày hôm nay và ngày mai, dự báo thời tiết nói cả thành phố có thể sẽ tiếp tục có mưa to, mà giày cũ sắp hỏng chắc vẫn có thể chống đỡ được qua hai ngày này.

Anh lạnh lùng dời tầm mắt đi, cố gắng để mình không chú ý tới cốc nước đã nguội trên bàn kia, tùy ý khoác cặp sách lên bả vai, sau đó ra khỏi phòng học.

Lúc này người trong phòng học đã đi được bảy tám phần, đèn cũng đã tắt, phía sau phòng học tối om.

Hàng Kỳ luôn tan học tương đối muộn, anh phải ở lại phòng học làm xong bài tập, bởi vì sau khi rời khỏi trường học anh sẽ không có thời gian làm, hơn nữa, thời gian anh làm thêm cũng sau khi tan học nửa giờ, cho nên, khoảng thời gian này bình thường anh sẽ ở lại trong phòng học.

Bởi vì thói quen này, nên có một lần từng bị người khác ám chỉ anh trộm đồ...

Dường như nhớ tới một chuyện không quá vui vẻ nên Hàng Kỳ nhíu mày, mặt mày vốn lãnh đạm có vẻ thêm vài phần lạnh lẽo.