Hôm nay tới phiên Hàng Kỳ trực nhật, bởi vì thùng rác trên hành lang hơi nặng, cho nên mỗi ngày trực nhật đều do hai bạn học phụ trách, nhưng tổng nhân số lớp ba vừa vặn là số lẻ, vì thế, không hề ngoài ý muốn, thời điểm đến phiên Hàng Kỳ sẽ biến thành một mình trực nhật.
Hàng Kỳ thấy cũng không sao cả, anh một tay xách thùng rác lên, bước chân nhanh chóng xuống lầu. Bệnh cảm của anh còn chưa khỏi hẳn, khuôn mặt nhợt nhạt, trong buổi sáng mùa đông khí lạnh lạnh thấu xương, khiến anh càng có vẻ tái nhợt.
Một mình anh làm những việc này, tuy rằng làm cũng thoải mái, nhưng từ trên xuống dưới nhìn lại, bóng dáng bị ánh nắng mùa đông mới lên chiếu trên mặt đất, lẻ loi cô độc thoạt nhìn rất đáng thương.
Đàm Minh Minh đội mũ len nhung, ghé vào hành lang, cầm một ly trà sữa nóng hổi, nhìn xuống, cho đến khi nhìn thấy bóng đen bước đi như bay xuất hiện ở chỗ vứt rác ở góc tòa nhà dạy học.
Tiểu nhân trong lòng cô tính toán, cô không biết bữa sáng nay Hàng Kỳ có ăn đùi gà mình đã chọn trước chưa, nếu như không ăn, vậy kế hoạch lần thứ ba của mình lại thất bại.
Nhưng không sao, lần này Đàm Minh Minh thông minh hơn rồi, vung tiền như rác mua đùi gà một tháng liền!
Anh có thể không ăn một ngày, nhưng cô không tin liên tục ba mươi ngày, lần nào anh cũng có thể chống đỡ được sức hấp dẫn của đùi gà!
Trừ phi anh là Liễu Hạ Huệ*!
*Liễu Hạ Huệ, tính Cơ thị Triển, tên Cầm, tên tự là Trạch, lại có tự là Quý, nên còn gọi là Liễu Hạ Quý, Triển Cầm, hay Triển Hoạch, là người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Máy lọc nước bằng thép không gỉ, mỗi tầng chỉ có hai cái.
Mùa hè thì không sao, tất cả mọi người đều uống đồ uống lạnh và nước khoáng, nhưng vừa đến mùa đông hà hơi cũng biến thành băng như vậy, trước mỗi máy uống nước học sinh đều xếp thành hàng dài.
Nhưng nước trong mỗi máy uống nước có hạn, huống chi đun sôi nước cũng cần mất thời gian.
Cho nên, rất nhiều bạn học tới muộn, đều không uống được nước sôi nóng hổi. Người có tiền sẽ chọn mua trà sữa nóng như Đàm Minh Minh, người không có tiền sẽ mang bình giữ nhiệt từ nhà đến.
Hàng Kỳ không có tiền, cũng không chú ý thân thể, cho nên anh lựa chọn biện pháp uống nước lạnh.
Như vậy không bị cảm mới là lạ, Đàm Minh Minh lặng lẽ than thở ở trong lòng, lại ghé vào hành lang nhìn một hồi, chờ tiếng chuông lên lớp sắp vang lên, mới trở lại chỗ ngồi của mình, cô mở quyển sổ nhỏ ra, lại viết lên mấy kế hoạch.
Cô giáo còn chưa vào, Đàm Minh Minh là một người ngồi không yên, nghe thấy bạn học hàng sau đang cười cười nói nói, nhắc tới cái gì mà gần đây toàn thành phố đánh chó, những con chó hoang kia đều rất đáng thương, nếu có điều kiện có thể đi đến trung tâm cứu trợ nhận nuôi một con chó nhỏ, ánh mắt cô nhất thời sáng lên.
Không ai có thể ngăn cản được sự đáng yêu của một chú chó nhỏ lông xù, tất nhiên Đàm Minh Minh cũng không ngoại lệ.
Lúc trước cô từng đề xuất muốn mua một con mèo nhỏ, nhưng bị ba mẹ Đàm lấy lý do “Con cứ thi đậu 90 điểm trước rồi nói sau”. Nhưng nghĩ đến, nếu tiền trảm hậu tấu, vả lại vì cứu trợ nên mới nhận nuôi, nói không chừng ba mẹ sẽ nể tình động vật nhỏ quá đáng thương mà tiếp nhận nó.
Cô vội vàng ôm trà sữa quay đầu lại, cố gắng tham dự đề tài: “Trung tâm cứu trợ mà các cậu nói ở đâu vậy, cuối tuần có thể dẫn tớ đi cùng không?”
Hai bạn học tiếp tục nói chuyện phiếm, còn vui vẻ xô đẩy lẫn nhau, căn bản không nghe thấy Đàm Minh Minh đang nói chuyện.
Chết tiệt, lại nữa rồi!
Đàm Minh Minh biết, nhất định là do vừa rồi Hàng Kỳ không ăn đùi gà mà cô mua, cho nên kế hoạch tiếp cận của cô lại thất bại một lần nữa, hai người này lại trước sau như một coi cô là không khí!
Hàng Kỳ, cái tên bại hoại này.
Đàm Minh Minh hét lên một tiếng, chờ sau khi hai bạn học này bị tiếng kêu chói tai dọa đến run lên, cô mới nở nụ cười lễ phép một lần nữa , thân thiết hỏi: “Trung tâm cứu trợ các cậu nói ở đâu vậy, cuối tuần có thể dẫn tớ đi cùng không?”