Chương 10: Hai trăm tệ của cô đó

Sau đó Đàm Minh Minh phát hiện, nếu như bản thân lợi dụng trí nhớ của kiếp trước, thi được quá tốt, thành tích sẽ bị các loại chuyện ngoài ý muốn gạt bỏ ở thế giới này, nói cách khác, không cho phép một người qua đường Giáp như cô có đất diễn.

Sau nhiều lần giãy giụa, Đàm Minh Minh quyết định từ bỏ, nhận mệnh.

Vì thế sau đó, mỗi lần cô đều cố ý duy trì thành tích của mình ở mức thành tích bình thường bảy tám mươi điểm.

Ít nhất, nếu mình chủ động bình thường, tình huống bài thi biến mất một cách kỳ diệu sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Mà điều này dẫn đến việc mỗi lần ba Đàm và mẹ Đàm nhìn thấy con gái mình chỉ có thành tích bình thường, đều lo lắng thở ngắn thở dài, nói: “Tương lai chắc chắn không có tiền đồ gì, em thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng cố gắng làm việc, kiếm đủ vốn dưỡng lão của mình đi, con bé không đáng tin cậy chút nào.”

Đàm Minh Minh: “......”

Dưới sự chăm chỉ làm việc của ba mẹ Đàm, nhà họ Đàm cũng được cho là một gia đình khá giả, ít nhất Đàm Minh Minh không phải lo về vấn đề quần áo mặc hay tiền mua đồ ăn vặt.

Tiền tiêu vặt của cô xem như ở mức trung bình trong số các bạn học, cô lại không tiêu tiền bậy bạ, cho nên vẫn luôn có một khoản tiền gửi ngân hàng nhỏ.

Thuốc cảm rất đắt, cô đoán Hàng Kỳ không có tiền, chắc chắn sẽ không mua ở phòng y tế, thể nào anh cũng định chống đỡ cho qua buổi chiều, đi đến tiệm thuốc rẻ hơn một chút bên ngoài trường mua.

Nhưng sao mà thế được, kéo dài thêm một buổi chiều, bệnh tình sẽ nặng thêm.

Đàm Minh Minh lặng lẽ làm người tốt khiến tâm trạng cô thoải mái, dự định đợi lát nữa Hàng Kỳ sẽ ghé vào bàn nghỉ giống như buổi sáng, lại lặng lẽ quay đầu liếc anh một cái, xem anh có uống hết thuốc cảm hay không.

Nhưng...

Ngay khi Đàm Minh Minh làm bộ như không có việc gì chuyển động cổ thả lỏng gân cốt, trên thực tế nội tâm có tật giật mình hoảng hốt quay đầu, liếc về phía sau, vừa vặn nhìn thấy Hàng Kỳ đứng lên.

Vạt áo đồng phục học sinh của anh hơi ướt, quần đồng phục học sinh của người khác bình thường dài một mảng lớn chất đống ở mắt cá chân, nhưng vóc dáng của anh cao, quần đồng phục học sinh có vẻ hơi ngắn, tôn lên một đôi chân rất dài, thon dài hữu lực nhưng lại lộ ra mắt cá chân tái nhợt quá mức, khiến chúng có vẻ đơn bạc lại lạnh thấu xương.

Anh đi đến phía sau phòng học chỗ tìm đồ thất lạc, đặt ba hộp thuốc xuống.

Đàm Minh Minh: “......”

Đàm Minh Minh vẻ mặt ngơ ngác nhưng Hàng Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng xoay người lại, mí mắt cô nhảy dựng thật mạnh, vội vàng quay đầu lại, oán niệm trong lòng bộc phát.

Hai trăm tệ của cô đó.

Hai trăm tệ, có thể mua được bao nhiêu cái bánh rán trái cây, con mẹ nó, vì sao, chẳng lẽ bản thân là người qua đường nên đến việc mua thuốc cảm mạo cũng biến thành thuốc qua đường trong giới thuốc cảm sao?

Đàm Minh Minh cắn chặt hàm răng, ngòi bút màu đen vẽ lại một nét trên bản nháp, nhưng sau một hồi thất vọng, cô lại kịp phản ứng. Có lẽ Hàng Kỳ đã lầm tưởng những thuốc cảm mạo kia là do ai đó đưa nhầm người…

Đây là do từ nhỏ đã bị đối xử lạnh nhạt đến mức nào, mới không chịu tin rằng sẽ có người đối tốt với mình như thế.