Đã mười bảy năm kể từ khi Đàm Minh Minh đến thế giới này.
Xuyên qua đến năm thứ ba Đàm Minh Minh đã phát hiện mình thật sự là một cô gái thảm hại, khi người khác xuyên qua, nếu không có bàn tay vàng thì ít nhất cũng có thể biết chút nội dung kịch bản. Nhưng lần này cô xuyên qua, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết bất cứ thông tin gì đối với thế giới này, ngoại trừ việc thế giới này có vẻ không khác lắm so với thế giới trước kia của cô, còn lại căn bản cô không biết bất cứ nội dung gì về kịch bản của thế giới này.
Vừa mới bắt đầu cô còn cho rằng mình là thiên tuyển chi nữ, sẽ có ký ức gì đó liên quan đến kịch bản đang chờ đợi mình mở ra, vì thế lúc nào cô cũng chờ đợi sự xuất hiện âm thanh máy móc của hệ thống ở trong đầu mình.
Thế nhưng, không có.
Hoàn toàn không có.
Không chỉ như thế, Đàm Minh Minh còn phát hiện, cô ở thế giới này, thật sự chỉ là một người qua đường Giáp* bình thường không có gì đặc biệt.
*Người qua đường Giáp: có thể hiểu nôm na là diễn viên qua đường, người không quan trọng, người đóng vai quần chúng.
Từ nhỏ đến lớn, cô là người dễ bị bỏ qua nhất, mua một cái bánh rán trái cây, nửa giờ trước đã đưa cho ông chủ mười tệ, chung thủy phép đứng chờ ở bên cạnh. Nhưng cô lại trơ mắt nhìn ông chủ đưa từng cái bánh rán trái cây cho người xếp hàng phía sau cô.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Ông chủ, bánh của tôi đâu?”
Ông chủ giống như không nghe thấy.
Cô cố sức chen đến trước quầy hàng, chen tới ngay trong tầm mắt của ông chủ, dùng tông giọng lớn nhất hỏi lần nữa: “Aaa, ông chủ, còn tôi vẫn chưa có mà!”
Lúc này ông chủ mới như vừa tỉnh mộng liếc cô một cái, vỗ trán: “Ngại quá, cô bé, tôi quên mất, bây giờ tôi sẽ làm cho cô ngay.”
Đàm Minh Minh: “...”
Mẹ kiếp, tại sao?
Cái này còn coi như tốt, cùng lắm chỉ là lãng phí nửa giờ xếp hàng, sau đó kéo theo một loạt hành động vội vàng chạy tới trường học, đến muộn, bị giáo viên mắng mà thôi.
Thậm chí Đàm Minh Minh không thể đếm hết đã xảy ra bao nhiêu lần như vậy, như việc đi du xuân, du thu, du đông, mình còn chưa lên xe, tài xế xe buýt trong lớp đã lái xe đi.
Chờ đến khi mình vội vàng ngồi xe khác đuổi theo, các thầy giáo mới kinh ngạc nói: “Thầy tưởng em ở trên xe, hóa ra em vẫn còn ở đây sao?”
Đàm Minh Minh: “...”
Thì ra tôi chỉ như không khí thôi sao?
Khoan hãy nói, ngay từ đầu Đàm Minh Minh chỉ cho rằng mình quá bình thường nên dễ dàng bị ngó lơ mà thôi, nhưng sau đó mới phát hiện, cả người nhà mình đều sẽ bị ngó lơ.
Ba đi tham gia họp phụ huynh, giơ tay muốn trả lời phát biểu ý kiến, giáo viên giống như không nhìn thấy, mẹ đi mua thức ăn, không cẩn thận đυ.ng phải người ta, móc ví tiền ra muốn xin lỗi, đối phương lại giống như là bị không khí đυ.ng một cái, không hề gì rời đi.
Mấy người nhà cô không thể làm gì khác hơn là ở nhà, tránh ra ngoài.
Bởi vì mua vé máy bay ra nước ngoài chơi, đều sẽ bị ngó lơ ở sân bay.
Nhưng hình như ba mẹ đã tập mãi thành thói quen, cũng không cảm thấy có điểm gì kỳ quái, chỉ có một mình Đàm Minh Minh thấy bị quấy nhiễu cực kỳ.
Sau đó, Đàm Minh Minh mới hiểu được lí do vì sao.
Mỗi thế giới nhất định sẽ có một hoặc nhiều nhân vật chính, cũng chính là những người may mắn ở thế giới đó, từ góc độ của độc giả mà nói thì họ chỉ muốn nhìn thấy nhân vật chính, mà từ góc độ của Thần Sáng Thế mà nói, cũng nhất định phải dồn tất cả mực lên người nhân vật chính.
Mà những người qua đường khác - chính là người như Đàm Minh Minh: hết thảy đều là miêu tả giản lược.