Chương 9: Giang Dư bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trang Liễm

Giang Dư vừa vặn nhìn thấy một màn này, nháy mắt trong đầu lóe lên vô số ý nghĩ.

Là cậu cố chấp kéo Trang Liễm đi, dù giúp Trang Liễm tránh được kiếp nạn phải cưỡi ngựa dữ, song vẫn khiến cho hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

- - cốt truyện không thể kiểm soát được sao? Tương lai đã định không thể thay đổi? Cho nên cậu tiếp cận Trang Liễm, vẫn sẽ chết sao?

Những ý nghĩ này như một cơn lốc thổi qua trái tim Giang Dư.

Ngựa trắng đã được trấn an, thời điểm Trang Liễm ngã xuống, huấn luyện viên đua ngựa nhanh nhẹn đỡ được hắn, đáng tiếc mắt cá chân vẫn bị trẹo, vị huấn luyện viên đua ngựa kia sợ hãi giữ lấy chân hắn, song lại bị Trang Liễm chán ghét ngăn lại, vì thế run rẩy xin lỗi, "Xin lỗi Trang thiếu, tôi..."

"..." Trang Liễm ủ rũ cau mày, cười nửa miệng liếc huấn luyện viên đua ngựa một cái, tay ấn lên mắt cá chân sưng đỏ, chậm rãi nhai nuốt hai chữ, "Trang thiếu."

Huấn luyện viên đua ngựa nghe không rõ, "Trang thiếu?"

"Trang Liễm," Giang Dư tay chân hoảng loạn ngồi xổm xuống đẩy tay Trang Liễm ra khỏi vết sưng, tiện đó cũng cởi giày hắn ra, "Cậu đừng có ấn, giơ ra tôi xem."

Mắt cá chân của Trang Liễm sưng đỏ lên, nhìn qua rất nghiêm trọng, cảm giác đau đớn đến tận xương tủy lại không làm biểu cảm của hắn biến đổi chút nào.

Giang Dư có chút không dám, đầu ngón tay ấm áp đặt lên mắt cá chân Trang Liễm có chút nóng, nâng đôi mắt đầy lo lắng nhìn hắn, con ngươi mông lung như bị bao phủ bởi một tầng nước, "Cậu đau không?"

Cơn đau này, Trang Liễm căn bản không để vào mắt.

Nhưng khi dán mắt vào khuôn mặt trắng như cầu tuyết của Giang Dư, hắn liền cuộn đầu lưỡi lại, theo bản năng thở nhẹ một hơi, trong cổ họng phát ra tiếng "Hừ" khàn đặc nặng nề.

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện." Giang Dư nói, sau đó nhờ vị huấn luyện viên giúp đỡ Trang Liễm dậy, nhẹ giọng an ủi, "Cậu cố chịu một lúc."

"Không cần." Trang Liễm thấp giọng nói, "Sưng tí thôi, không nghiêm trọng."

"Không được!" Giang Dư cứng rắn nhìn thẳng vào Trang Liễm, nghiêm túc nói, "Chân người rất quan trọng, cậu đừng có mà xem nhẹ. Trang Liễm, nghe tôi đi."

Hai người đối mắt một giây, sau đó Trang Liễm mới nhìn ra chỗ khác, ngầm ý thỏa hiệp.

Một lúc sau, hắn ẩn ý cong môi, "Giang Dư."

Nếp nhăn trên mặt khi cười hóp vào sâu, hắn nhìn thẳng vào máy trợ thính giấu bên tai của Giang Dư, nhích người lại một chút, giữa môi chậm rãi bật ra hai chữ, "Cảm ơn."

Thanh âm trầm thấp lạnh lùng độc nhất vô nhị của thiếu niên bị máy trợ thính khuếch đại truyền đến ốc tai làm cho thân người cảm giác hơi ngứa ngáy, Giang Dư mím môi, vô thức dụi tai lên vai.

Lỗ tai đáng yêu trắng hệt như tuyết thu gọn trong tầm mắt Trang Liễm thoáng chốc đỏ bừng lên.

Trang Liễm kéo khóe môi, dời tầm mắt ra chỗ khác.

Huấn luyện viên đua ngựa ở lại để dắt ngựa của Trang Liễm và Giang Dư, Giang Dư tự giác làm cái nạng hình người cho Trang Liễm, đỡ hắn chầm chậm vào phòng thay đồ.

Giang Dư vốn định kêu Chu Dương đưa bọn họ đến bệnh viện, nhưng lúc ra khỏi trường đua ngựa lại không gặp được Chu Dương, cuối cùng mới quyết định mở app đặt xe.

Trong lúc đợi xe, Trang Liễm đột ngột nói: "Khi nãy cậu muốn nói gì?"

"A?" Giang Dư sửng sốt một giây, rốt cuộc mới nhớ câu mình định hỏi Trang Liễm nhưng bị Đới Tử Minh cắt ngang, vội liếc sang cánh môi đã kết vảy của Trang Liễm, "Không có gì. Định hỏi tuýp thuốc hôm qua tôi đưa cậu đã dùng hay chưa thôi."

"Dùng rồi." Trang Liễm nói xong trầm mặc một lúc, "Không đủ."

Giang Dư ngẩn người, mím môi chuyển tầm mắt về phía trước.

Thuốc trong hộp thuốc ở nhà đều là người nhà cậu bỏ thêm vào, loại thuốc mỡ mà cậu chọn cho Trang Liễm, tuy ống nhỏ nhưng đem lại hiệu quả rất cao. Tuy vậy, Giang Dư cũng chưa cân nhắc đến tình huống tuýp thuốc cậu cho, Trang Liễm lại dùng không đủ.

Có khả năng, Trang Liễm còn có vết thương trên lưng.

Và đầu gối...

Trong lòng Giang Dư bất giác nổi lên một tia khó chịu.

- - chờ chút.

Giang Dư đột ngột phanh lại, cậu đột nhiên nhớ ra, không phải là Trang Liễm bị bắt quỳ trong thư phòng suốt hai ngày liền hay sao? Tại sao hôm sau hắn lại xuất hiện ở Sùng Anh rồi? Hay là cốt truyện đã bị xáo đổi?

Cốt truyện có thể thay đổi đã nói lên việc cậu không nhất định sẽ chết.

Giống lời anh cậu đã nói, tương lai không phải là không thể thay đổi. Giang Dư hít một hơi thật sâu, cẩn thận liếc Trang Liễm một cái, có chút tò mò Trang Liễm đã làm những gì.

Vị trí của bọn họ quá xa, đợi non nửa ngày mới có xe đến rước.

Giang Dư đỡ Trang Liễm lên xe, ngồi trong xe bấm xem tin nhắn.

Tần Thịnh:?

Tần Thịnh: Người đâu?

Đới Tử Minh: Anh Tần vẫn nhớ người anh em tốt bị anh quất một roi đuổi đi này sao?

Tần Thịnh: @ Tiểu Ngư thằng Trang Liễm bị ngã ông chạy theo làm gì?

Giang Dư trả lời Đới Tử Minh: Sao lại mang theo di động?

Đới Tử Minh trả lời Giang Dư: Hehe, vững như lão cẩu (*), anh em tốt yên tâm. Ủa mà khoan, ông đâu rồi?

(*) Ổn định như một con chó già (稳如老狗): Ý chỉ người kiên định, từng trải và mang lại cảm giác an toàn - là một lời khen.

Tần Thịnh: @ Tiểu Ngư?

Giang Dư trả lời Tần Thịnh: À. Tôi đưa Trang Liễm đến bệnh viện, khi nãy cậu ấy bị ngã xuống ngựa. Tiểu Bạch của tôi bị người ta tàn nhẫn quất một roi, đau lòng muốn chíc đây này. Cá mập bự rơi lệ.jpg

Đới Tử Minh: ĐM, thằng nào dám quất Tiểu Bạch của ông thế? Anh Tần phớ hôn?

Tần Thịnh:? Có bệnh cần trị. @ Tiểu Ngư thấy được đứa quất roi Tiểu Bạch không?

Giang Dư cười cười, gửi một bức ảnh chụp bóng người lúc ở trường đua ngựa qua, sau đó ôm chặt điện thoại, vô tình bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trang Liễm thông qua gương chiếu hậu, cậu ngẩn người một chút, đang chuẩn bị tìm đề tài để nói chuyện đã thấy Trang Liễm dời mắt, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa kính ô tô.

- -

"Không bị thương ở phần xương nên cũng không quá nghiêm trọng." Bác sĩ cầm tấm phim chụp của Trang Liễm nói: "Cháu chỉ cần bó bột một thời gian là được."

Giang Dư phụ Trang Liễm băng bó xong mới rời khỏi bệnh viện, thuận tay lấy một cây nạng đưa cho Trang Liễm, lúc nãy ngồi chờ Trang Liễm băng bó, cậu đã gửi trước tin nhắn cho Nhậm Chí Cương, lúc cả hai rời khỏi bệnh viện đã thấy Nhậm Chí Cương đứng sẵn bên lề đường chờ bọn họ.

Nhậm Chí Cương nhận lấy cây nạng của Trang Liễm bỏ vào cốp xe, có vẻ vẫn chưa nhận ra đây là người mình suýt lái xe tông trúng vào đêm đó, "Tiểu Dư, bạn học của cháu sao?"

"Bạn cùng lớp ạ." Giang Dư nói, "Lát nữa phiền chú chở cậu ấy về nhà."

"Không thành vấn đề." Nhậm Chí Cương nhanh chóng đáp ứng.

"Chở cậu về nhà tôi trước đã." Giang Dư thắt dây an toàn, "Thuốc này chắc nhà tôi vẫn còn, lấy ra cho cậu dùng, bôi thuốc xong đưa cậu về nhà nhé?"

Trang Liễm "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh tượng lướt nhanh bên ngoài cửa kính ô tô.

Giang Dư thấy vậy cúi đầu nghịch điện thoại, tìm anh trai vui vẻ trò chuyện.

Xe đi xuyên qua một đường hầm, cửa kính xe phản chiếu rõ nét đôi mắt khép hờ như đang nhắm của Trang Liễm. Hắn ngồi rất thẳng, lưng còn không chạm đến ghế sau.

Trang Liễm của hiện tại mình đầy thương tích.

...Chắc phải đau đớn lắm.

Đây là suy nghĩ của Giang Dư lúc xuống xe, căn bản đã đi được đến cửa lại đột ngột quay về gõ cửa kính ô tô cạnh Trang Liễm. Cửa kính ô tô hạ xuống, đối diện là Trang Liễm với ánh mắt khó hiểu, Giang Dư có chút không được tự nhiên dùng đầu ngón tay gãi gãi gò má mềm mại, hỏi hắn: "Ừm, vừa rồi tôi thấy cậu ngồi thẳng, là do thói quen sao? Trên người cậu có bị thương không? Có ai... giúp cậu bôi thuốc chưa?"

"Có cần tôi giúp không?"