Chương 5

Giang Dư nghĩ đến Trang Liễm, trong lòng không khỏi dao động.

_

“Trùng hợp vậy?” Tần Thịnh cau mày, “Thằng đó biết ông?”

“…Chắc không đâu.” Giang Dư cũng có chút không xác định được Trang Liễm có nhặt được phù hiệu của mình hay không, “Nhưng cái lần tôi đưa ô cho cậu ấy, chắc bị nhớ mặt rồi.”

“Vậy thì không tính là quen biết.” Tần Thịnh lặp lại một lần, đột nhiên trừng mắt nhìn Giang Dư.

Giang Dư nhìn thoáng qua thấy Tần Thịnh đang trừng mình, tay theo bản năng run lên, xiên thịt nướng mới cầm lên định cho vào miệng ăn cũng rớt luôn.

Giây tiếp theo quả nhiên nghe thấy Tần Thịnh nói: “Lần trước tôi bảo ông với Đới Tử Minh cách nó xa xa chút, ông còn khen ngược lại nó, đòi làm trâu làm ngựa nhờ tôi giúp nó? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Ông với thằng đó là quan hệ như nào? Thằng đó bắt ép ông phải làm theo à?”

Giang Dư rụt rụt đầu, nhỏ giọng bức xúc với Đới Tử Minh, “Ông xem anh Tần có giống cái máy nã đậu không? Chậc chậc chậc chậc chậc.”

Đới Tử Minh liếc mắt nhìn Tần Thịnh, gật đầu đồng ý, “Ừa!”

Tần Thịnh dừng một chút, nói: “Giang Dư, ông đây không điếc.”

Giang Dư cười hì hì cọ đầu qua, “Là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư sai rồi.”

Tần Thịnh đưa một ngón tay dùng sức chọc mạnh vào trán cậu, lạnh giọng nói, “Ông tránh ra, không thấy ngột hả?”

Giang Dư bị chọc đến ngửa đầu ra sau, vui vẻ ôm trán.

Đới Tử Minh cũng thấy vui lây, còn quay qua nói chuyện với Tiết Nhiên và Lâm Ngang, “Chiêu làm nũng này của Tiểu Ngư không có tác dụng với anh Tần rồi, anh em tốt, chúng ta cũng nên giúp tí đi.”

Cao trung Sùng Anh nghiêm khắc cấm học sinh uống rượu, Tiết Nhiên và Lâm Ngang trọ ở trường, cho nên trên bàn chỉ có coca lạnh và trà sữa do Giang Dư mua. Tiết Nhiên cùng Lâm Ngang hùa theo mà nâng ly, cụng nước một cách vui vẻ.

Giang Dư chán chường nhìn bọn họ.

Một chiếc siêu xe màu đen hạng sang dừng bánh trước cổng chính cao trung Sùng Anh, lúc Trang Liễm từ trong trường học ra tới, đám bảo tiêu gõ lên cửa kính xe, cửa kính xe đối diện hắn từ từ hạ xuống, lộ ra một thiếu niên cao quý khoác trên người đồng phục của trung học trực thuộc, sườn mặt so với Trang Liễm có hẳn hai đến ba phần tương ứng.

“Nhị thiếu.” Bảo tiêu thấp giọng nhắc nhở, “Trang Liễm thiếu gia ra tới.”

“Ừ.” Trang Hoài Du cũng không ngẩng đầu lên, “Để nó lên xe.”

Bảo tiêu bước đến mời Trang Liễm lên xe.

Trang Liễm đứng cách xe hai mét, ánh mặt giễu cợt lướt qua Trang Hoài Du, không nhúc nhích.

Trang Hoài Du rốt cuộc cũng hạ mình nhìn sang, nhìn thấy vết thương trên mặt Trang Liễm cùng đống đồ ngoài hàng rong trên người hắn, hơi nhíu mày chán ghét, lạnh lùng nói: “Ba biết chuyện tốt tối nay cậu làm rồi. Lên xe đi, đừng bắt tôi phải nói lại lần hai.”

——

Buổi tối 10 giờ rưỡi, Nhậm Chí Cương đỗ xe ở ngã tư, gửi cho Giang Dư một tin nhắn WeChat.

Giang Dư nói tạm biệt với những người khác rồi quay người về nhà.

Giang Dư sống cùng bố mẹ trong một biệt thự nhỏ tại Đình Phương Lí, quận Đông Thành, mấy ngày nay cả bố lẫn mẹ đều đi vắng, chủ nhân duy nhất của biệt thự nhỏ chỉ còn lại mỗi mình cậu. Giang Dư về đến nhà, trước hết là tìm dì Trần chăm nom mình từ nhỏ làm nũng, sau đó lên lầu hai, tắm rửa xong thì leo lên giường hưởng điều hòa mát xem video, một lát sau liền lướt tới một bài báo đưa tin Giang thị làm từ thiện ở một cô nhi viện.

Đại diện của Giang thị không phải Giang Uân hay Văn San, mà là anh trai của Giang Dư, Giang Trĩ.

Giang Trĩ từ nhỏ đã theo bố mẹ chạy khắp nơi làm từ thiện, học xong cao trung đã có năng lực tự lập, thường sẽ kéo thêm Giang Dư đến đó.

Lần này do Giang Dư phải đi học, cho nên Giang Trĩ mới đi một mình.

Giang Dư nghĩ nghĩ, nhấn mở khung chat với anh trai, chọc một cái biểu tượng cảm xúc bán manh: Chi Chi! Khi nào về nhà?

Vài giây sau, Giang Trĩ gửi lại một cái biểu tượng đậu nhỏ trợn tròn mắt trắng: Kêu anh.

Giang Dư: Hamster thẹn thùng.jpg

Giang Trĩ gọi đến, Giang Dư mở loa ngoài đặt sang một bên, giọng nói ôn nhuận của anh trai qua lớp xử lý của điện thoại càng tăng thêm vài phần ôn nhu, “Tiểu Ngư thức muộn thế?”

“Chưa buồn ngủ mà.” Giang Dư trở người, nói chuyện phiếm với anh trai một hồi, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cậu cùng anh trai có đến cô nhi viện, “Anh ơi, trong cô nhi viện có bạn nhỏ nào bị bắt nạt sao?”

Giang Trĩ vội vàng nói, “Có, làm sao vậy?”

“Vừa nãy đột nhiên nhớ tới, cô nhi viện mà chúng ta đến trước đây có vài bạn nhỏ chuyên đi bắt nạt, cô lập mấy bạn nhỏ khác.” Giang Dư nhỏ giọng nói.

Giang Trĩ kinh ngạc, “Lâu rồi mà, em vẫn nhớ rõ sao?”

“Không có, đột nhiên nhớ tới thôi.” Giang Dư nhắm hai mắt, đèn sợi đốt trên trần che phủ mặt cậu, lông mi dày cong non nớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị bao bởi bóng tối, “Chi Chi, nếu anh biết bạn học vừa chuyển đến lớp bị các bạn học khác bắt nạt, anh sẽ làm gì?”

Bắt nạt học đường.

Bốn từ mà học sinh thời nay về cơ bản đều thấy đồng cảm, chán ghét, khϊếp sợ nhất.

Giang Dư nghĩ tới Trang Liễm.

Trong lòng không khỏi dao động.

Đặc biệt là lúc cậu nhìn thấy hắn ở trong con hẻm nhỏ đó đêm nay, trái tim của Giang Dư thật sự bị dày nát.

Trước khi xuyên thư, Giang Dư từng phải đối mặt với bắt nạt học đường, mục tiêu bị bắt nạt là một đối tượng khác, vào đêm trước kì tuyển sinh đại học diễn ra, người đó nhảy xuống từ mái nhà của tòa dạy học, vừa vặn rơi xuống ngay trước tầm mắt của Giang Dư.

Đến nay đã hơn mười mấy năm, Giang Dư vẫn còn nhớ như in trạng thái cả người cứng đờ khi đó, cho nên cậu không thể thờ ơ, lạnh nhạt đứng ngoài khi biết Trang Liễm cũng có nguy cơ bị bắt nạt được.

Có chút nôn nóng.

Cậu muốn ai đó đến đẩy hắn ra, kéo hắn thoát khỏi sự dày vò không đáng có.

“Tiểu Ngư.” Giang Trĩ nhẹ giọng nói, “Trong lòng em không phải đã có đáp án rồi sao?”

Anh nghe ra nỗi lo âu trong giọng nói của em trai, “Tiểu Ngư của chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp những bạn nhỏ khác bị khi dễ, vẫn luôn là bé con mặt trời nhỏ trong lòng anh, thế còn chuyện lần này là sao, có chuyện gì xảy ra thế?”

Giang Dư im lặng, không trả lời, chỉ hỏi lại, “Anh, tương lai có thể thay đổi không?”

Giang Trĩ nói, “Đương nhiên có thể.”

Giang Dư thở phào nhẹ nhõm, “Em hiểu rồi, Chi Chi.”

“…Tiểu tử em có việc thì kêu anh, không có việc thì kêu Chi Chi, ổn không đó?” Giang Trĩ không vui nói, “Thời gian nói chuyện tâm tình của anh em đến đây là hết, cúp máy, đi ngủ sớm một chút.”

“Bái bai, Chi Chi!” Giang Dư cười hì hì, giành cúp điện thoại trước.

Giang Trĩ mặc kệ cậu.

Đầu bên kia, biệt thự đang say giấc, quận Tây, biệt thự Trang gia.

Mấy ông lớn Giang gia đều đã ngủ say, bọn người hầu lúc đi ngang thư phòng vô tình nhìn vào, vị thiếu gia người người không thích vừa về đến nhà đã bị ông chủ đánh đến không thể cử động, nửa sống nửa chết ném vào thư phòng phạt quỳ.

Trang tiên sinh tức giận ra lệnh tử, ai cũng không được phép vào đưa thuốc cho hắn.

Không ai dám lên tiếng thay hắn, người duy nhất không hiểu chuyện gì đã xảy ra là Trang Diệu, cho người hầu đưa hắn về phòng trước khi tiếp tục chạm mặt Trang tiên sinh, không làm hắn sợ hãi.

Trang Liễm không chút biểu tình quỳ trên mặt đất, trên khuỷu chân còn dính dấu chân, là vết bị người mang danh ba hắn đá vào vì tội không quỳ, so với vết thương trên lưng cũng không đáng nói, giao hoành lẫn lộn giữa vết roi đỏ, sưng tấy bị miếng vải thô ráp ma sát đến rát đau.

Vì đã quen với việc bị đánh, cơn đau này vẫn nằm trong ngưỡng có thể chịu đựng, không đến mức không thể chống đỡ.

Khóe mắt Trang Liễm ảm đạm, nhìn chằm chằm sàn nhà bóng lưỡng, hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc ở đầu con hẻm, người kia nói với hắn, “Cậu bị thương rồi kìa, Trang Liễm, mau mua thuốc bôi đi.”

Trước kia Trang Liễm bị người đánh xong đều không có tiền mua thuốc, dần dà cũng hình thành thói quen tự chữa lành, nhưng đêm nay bị ma xui quỷ khiến thế nào mà rút hẳn một tờ tiền lấy được từ võ đường quyền anh ngầm kia, đến hiệu thuốc mua một tuýp thuốc mỡ. Thuốc mỡ để trong cặp sách, đến mở ra còn chưa kịp, đã bị coi là thứ tanh tưởi ném vào thùng rác chung với cặp sách của hắn.

Giống hệt con người hắn.

Trang Liễm dùng ngón tay cái miết lấy phù hiệu trong túi, đột nhiên dùng sức nắm chặt, một góc bén nhọn của miếng phù hiệu cứa vào lòng bàn tay.