Chương 3: Tỉnh lại

Editor: Tina

từ

______________

"Anh, anh anh, anh là vị hôn phu của tôi?" Trì Tranh Tranh lắp ba lắp bấp. Đôi mắt to tròn mở to, cố gắng truyền đạt ý của mình.

Tôi là vị hôn thê của anh nha!

Tôi chờ anh ở đây!

Tôi cái gì cũng chưa nghe được! Coi như nếu nghe được thì cũng sẽ không nói ra!

Văn Dư liền thu hồi biểu cảm kinh ngạc, gương mặt lạnh lùng nhìn cô.

Trong nháy mắt, Trì Tranh Tranh cảm giác như anh đang nghĩ xem —— nên xử lý cô thế nào!

Nghĩ đến đây, hai mắt Trì Tranh Tranh liền trợn tròn, sau đó ngã xuống.

Văn Dư lại cau mày.

Bên kia điện thoại, thư ký Ninh thử lên tiếng thăm dò: "......Văn tổng?"

"Không có chuyện gì." Nói xong, Văn Dư liền cúp máy.

Sau đó, anh lạnh lùng nhìn về phía Trì Tranh Tranh đang nằm trên giường, xong liền xoay người rời đi.

Nghe được thì sao —— hiển nhiên, anh cũng không đem Trì Tranh Tranh để trong mắt.

Anh ta cũng không gọi bác sĩ đến lúc cô tỉnh lại, cũng không ngạc nhiên vì sao cô tỉnh, như thể vừa rồi không có gì xảy ra, cứ như thế nhấc chân rời đi.

Đối với cách xưng hô —— chồng?

Văn Dư cau mày.

Thư ký Ninh ở đầu dây bên kia đang cầm điện thoại với anh mắt vô cùng khϊếp sợ.

Anh ta dường như nghe thấy giọng nói của một cô gái bên phía ông chủ?

Còn kêu một tiếng —— chồng?

Thư ký Ninh run lẩy bẩy, cả người đều không ổn.

"Thư ký Ninh?" Trợ lí Cao giọng ngập ngừng.

Thư ký Ninh liền hồi thần, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, đem đồ trên tay giao cho Cao Đặc, lạnh lùng nói: " Cậu đi làm việc đi."

Cao Đặc liền mù mịt: "Vậy còn anh......?"

"Tôi đến bệnh viện một chuyến." Đi kiểm tra xem lỗ tai có vấn đề không.

Trợ lí Cao: "......"

-

Trong phòng bệnh, Trì Tranh Tranh đợi đến khi tiếng bước chân của Văn Dư đi xa, mới dè dặt mở mắt ra.

Đúng vậy, cô giả vờ đó.

Cô vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với nhân vật nam chính khủng bố thế này, cô thật sự không chịu nổi!

Đời trước, Trì Tranh Tranh là một công dân bình thường, lớn lên cùng bà nội, thi vào một trường đại học bình thường, học ngành kỹ thuật môi trường. Năm hai mươi mốt tuổi sau khi cô tốt nghiệp, liền tham gia thi tuyển công chức, làm việc ở cục bảo vệ môi trường từ năm năm đến chín năm.

Nếu như không có vụ tai nạn kia, cô vẫn sẽ là một công dân bình thường, làm sao có thể biến thành Đại tiểu thư Trì Tranh Tranh này chứ?!

Vừa nghĩ đến kết cục của mình......

Hay thử chết một lần nữa? Biết đâu có thể xuyên trở lại?

Trì Tranh Tranh chợt lắc đầu.

Không không không! Chết rất đau đớn.

Hơn nữa đời trước thân thể của cô cũng rách nát, ai biết có thể xuyên trở về được hay không? Nếu lỡ chết rồi mà không thể trờ về thì sao?

Nếu vậy phải nhìn về phía trước!

Đời này cố nhất định sẽ sống đến tám mươi tuổi!

Cô nằm trên giường mở to mắt, bắt đầu suy tính.

Trong nguyên tác, một năm sau Trì Tranh Tranh liền chết, có thể bởi vì khi đó cô ấy là người thực vật, bây giờ cô lại tỉnh, một năm sau hẳn là sẽ không chết?

Không đúng!

Cô chợt nhớ đến kết cục nhà họ Trì!

Sau khi Trì gia phá sản, nợ nần chồng chất, mỗi thành viên Trì gia đều phải gánh nợ, sống không bằng chết, em trai ruột của Trì Tranh Tranh - Trì Chu Thần lại nghiện cờ bạc, hành hạ người nhà một cách điên cuồng.

Cho nên dù một năm sau cô còn sống, thì cũng là............... sống không bằng chết!

Trì Tranh Tranh thật muốn khóc.

Suy nghĩ một hồi, đời trước là một cô gái hai mươi mốt tuổi bình thường cả đời cũng không hay lắm.

Cô gắng gượng ngồi dậy, cố đứng dậy khỏi giường.

Nhưng mà.....

Bịch, té xuống đất.

Trì Tranh Tranh sửng sốt.

Một lát sau, tin tức Trì Tranh Tranh tỉnh dậy, lập tức lan rộng.

_

"Không có sao, chỉ là tai nạn giao thông làm chân bị thương, lại nằm viện quan sát mấy ngày, rất nhanh liền có thể khôi phục bình thường, đừng quá lo lắng." Bác sĩ nhìn Trì Tranh Tranh mặt mày ủ dột, cười an ủi.

Trì Tranh Tranh: "......aiz"

Cô không phải lo lắng cho chân của mình, mà là lo cho mạng sống của bản thân!

"Trì Tranh Tranh! Cô thật sự tỉnh?! "

Giọng của một thiếu niên vang lên.

Trì Tranh Tranh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, hơi khựng lại.

Sau khi biết cốt truyện xen kẽ với ký ức của nguyên chủ, cô mới có thể nhận ra, nam sinh trước mặt là em trai nguyên chủ - Trì Chu Thần.

Dáng dấp của nam sinh vô cùng đẹp, mi thanh mí thục, nét mặt lộ vẻ kiêu căng, nhưng không nghĩ đến một năm sau, cậu ta sẽ trở thành thiếu niên bất lương.

Trì Tranh Tranh ở Trì gia đương nhiên sẽ không thảm như Văn Dư sống ở Văn gia, nhưng Trì Ngạn cùng Đinh Di Quân tất nhiên cũng sẽ thiên vị Trì Chu Thần hơn rồi, dù sao bọn họ cũng mang tư tưởng trọng nam khinh nữ, tuy đối với chuyện sinh hoạt ăn uống của Trì Tranh Tranh sẽ quan tâm đôi chút, nhưng cơ bản thì bọn họ cũng để cô tự sinh tự diệt.....

Trong lúc nhất thời, đối mặt với Trì Chu Thần cô không biết mình nên đối với cậu ta thế nào.

Trì Chu Thần cũng không để ý đến rối rắm của cô, vẻ mặt ngạo mạn, nhìn cô, nói: "Ba mẹ đang cùng với chú Văn và dì Văn uống rượu, bàn chuyện làm ăn cho nên không thể đến, liền bảo tôi đến thăm chị trước, một lát bọn họ sẽ đến."

Cậu ta bỉu môi, có chút chán ghét "Lái xe mà cũng dám uống rượu. còn xảy ra tai nạn, để cho mẹ bà ấy khóc thành như vầy! Dật Nhiên ca cũng không xem trọng chị, Trì Tranh Tranh, chị thật đúng là làm mất mặt Trì gia, có thể học chị họ Thấm Như một chút được không? "

Trì Tranh Tranh: "..."

Cô thu hồi câu nói vừa nãy.

Đứa trẻ đáng ghét này! Bây giờ cô có thể thấy vì sao một năm sau cậu ta có thể trở nên như thế!!

Cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy cậu ta một chút nào, liền nằm xuống, nhắm mắt không nhìn cậu ta.

Cô là Trì Tranh Tranh, nhưng cũng không phải là Trì Tranh Tranh, đối với người thân của nguyên chủ cũng không có cảm tình gì.

Thiếu niên tính tình nóng nảy, cũng quan tâm đến thái độ của Trì Tranh Tranh, nhếch miệng, than thở _______

"Chị chỉ cần có tiền đồ một chút, Dật Nhiên ca cũng sẽ không bỏ chị, bây giờ mặc dù chị đã tỉnh, nhưng vị hôn phu cũng không phải là Dật Nhiên ca, mà là cái đồ dư thừa Văn Dư!

Thật mất mặt, ba mẹ còn nói, nếu chị không tỉnh thì cũng không trách chị, chỉ là sau này tiền tiêu vặt của chị giảm xuống còn năm mươi ngàn một tháng."

Trì Tranh Tranh nghe xong liền bật dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta, tựa như không thể tin vào tai mình.

Tiền tiêu vặt một tháng.........năm mươi ngàn?

Thấy bộ dáng của cô, Trì Chu Thần đắc ý, mang theo vẻ mặt xem kịch _____

"Trì Tranh Tranh, nhìn xem, đến xả ba mẹ cũng lười quan tâm đến chị! Sau này tiền tiêu vặt chỉ còn năm mươi ngàn, chị có muốn nói gì không? Tôi sẽ giúp chị truyền đạt đến ba mẹ."

Tiền tiêu vặt tuy đã bị giảm xuống rất thấp, nhưng cũng là năm mươi ngàn một tháng!

Cái này đối với đứa trẻ Trì Tranh Tranh sinh năm chín lăm, một tháng năm ngàn mà nói thì vui đến rơi nước mắt.

Muốn nói cái gì à?

Cô nhìn Trì Chu Thần, dè dặt lại mang hai phần mong đợi: "Thật sự một tháng nam mươi ngàn sao? Vậy chỉ có thể hỏi một chút.......tiền là trực tiếp gửi vào thẻ?"

Đối với Trì Tranh Tranh, người không bao giờ mua hàng xa xỉ, quần áo mua đều rẻ, cơm thì tự làm hoặc ăn ở các quan nhỏ mà nói thì thật không biết làm sao có thể xài hết năm mươi ngàn trong một tháng?!

Đây có phải là giàu rồi không?

Đột nhiên cảm thấy, dù cho cô chỉ có thể sống được một năm mà có thể trải qua cuộc sống thế này, thì hạnh phúc quá đi mất!

Không không không, Trì Tranh Tranh lắc đầu dữ dội.

Cô muốn sống, muốn phải sống thật tốt!

Nguyên chủ Trì Tranh Tranh vì xảy ra tai nạn xe cộ nên cô mới xuyên vào thân thể cô ấy, bất kể vì lí do gì mà cô sống lại, không cần biết tương lai thế nào, có thể được tái sinh, chính là vì cô may mắn, cô nhất định phải quý trọng cơ hội này mà sống thật tốt!

Trì Chu Thần không thể tin được nhìn nàng, vẻ mặt cậu ta bất ngờ như lúc cô nghe được mình nhận năm mươi ngàn một tháng......

Chị ta lại không bất mãn, không tức giận?!

"Trì Tranh Tranh, chị có nghe thấy tôi đang nói cái gì không? Tôi nói là ba mẹ nói, sau này tiền tiêu vặt của chị chỉ có năm mươi ngàn một tháng!" Trì Chu Thần lặp lại.

Năm mươi ngàn đối với bọn họ nghĩa là gì?

Chính là không thể mua nổi một chiếc túi xách, cũng sẽ không thể mở được rượu ngon ở hộp đêm, có nghĩa là........mỗi tháng phải sống trong nghèo đói.

Trì Tranh Tranh không tức giận?

"Chị nghe thấy." Trì Tranh Tranh nhìn cậu ta, ánh mắt mang hai phần kích động:" Trì Chu Thần, chuyển lời với ba mẹ giúp chị ___ "Thật cảm ơn hai người!"

Mới xuyên đến thế giới khác, chân lại bị thương, cô nhất định không có cách nào để kiếm tiền, hơn nữa đầu óc cô lại không nhạy bén như Văn Dư, cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Một tháng năm chục ngàn, tức là một năm sẽ là sáu trăm ngàn!

Coi như một năm sau Trì gia phá sản, có sáu trăm ngàn này cô cũng không đến nổi chết đói.

Trì gia là nhà của nguyên chủ, mặc dù bây giờ cũng có thể coi như nhà của cô, nhưng nhận tiền của Trì gia, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cho nên cô thật muốn cảm ơn cha mẹ Trì!

Trì Chu Thần mặt đầy kinh ngạc.

Cậu ta thật sự nhìn thấy biểu cảm biết ơn trên mặt Trì Tranh Tranh, mà không phải là châm chọc cùng làm bộ làm tịch.

Trì Chu Thần trợn tròn mắt.

Kịch hay thì không thấy, phản ứng cậu mong muốn thấy lại càng không, thay vào đó là sự thay đổi đột ngột của Trì Tranh Tranh, Trì Chu Thần tức giận.

"Trì Tranh Tranh! Cô bị điên à, bị xe đυ.ng đến ngu người rồi à! " Chửi xong, Trì Chu Thần xoay người rời đi.

Sau lưng, Trì Tranh Tranh hét lên:

"Tiền sẽ được gửi vào thẻ bắt đầu từ tháng này sao? Khi nào chuyển tiền thì báo với chị một tiếng!"

Trì Chu Thần: "......"

Dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa là ngã.

Cậu giận đến mức tóc sắp bốc khói, giận đùng đùng tăng nhanh tốc độ rời khỏi.

Trì Tranh Tranh tuyệt đối là cố ý.

Cô chính là muốn làm cậu ta tức chết, sau đó về thừa kế sản nghiệp Trì gia.

__________

Hai giờ sau khi Trì Chu Thần rời đi, trời cũng đã gần tối hẳn, lúc này người Trì gia cùng Văn gia vội vã chạy tới.

"Trì Tranh Tranh, chị cuối cùng cũng tỉnh lại!" Người đầu tiên ôm cô khóc là em họ bạch liên hoa An Thấm Như.

Trì Tranh Tranh: "......"

Yên lặng dịch người, di chuyển về phía sau né tránh.

An Thấm Như cứng đờ.

Đinh Di Quân cũng đang lau nước mắt, nhìn thấy vậy liền không nhịn được trách: "Tranh Tranh, Thấm Như cũng là muốn quan tâm con, mấy ngày nay con nằm viện, đều là Thấm Như mỗi ngày đến chăm sóc, thương tâm khóc đến nỗi mắt cũng sưng."

Mẹ nguyên chủ là một người phụ nữ vô cùng ưu nhã, dáng dấp dễ nhìn, chân mày lá liễu, đôi mắt hạnh, lại được bảo dưỡng tốt nên căn bản không giống phụ nữ ngoài bốn mươi.

Chỉ là mấy lời bà ấy nói........khiến Trì Tranh Tranh nói không nên lời.

Nhưng cô cũng không cản bà ấy nói cái gì, nếu là nguyên chủ, lúc này nhất định sẽ sinh khí, vào lúc này cô ấy nhất định trở thành người không biết tốt xấu, khiến An Thấm Như bị ủy khuất.

Tính tình nguyên chủ thẳng thắng, rất dễ nổi nóng, cô ấy thường xuyên bị hiểu lầm là không ngoan, cố tình gây sự. Từ nhỏ đến giờ, cô ấy ăn không ít thiệt ở chỗ An Thấm Như.

An Thấm Như là cháu gái của Đinh Di Quân, Đinh Di Quân có tình cảm sâu đậm với cô ta, Trì Ngạn mặc dù thiên vị con trai hơn, nhưng con gái so với An Thấm Như thì quan trọng hơn.

Thế nên, ông thở dài, đốt điếu thuốc:" Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt....."

Ông liếc nhìn Văn Dật Nhiên, lại nhìn Văn Dư bị mọi người bị coi nhẹ đứng trong góc, mở miệng, hiển nhiên muốn nói gì đó.

Từ Vi nhìn thấy thế, lập tức đi ra, cười híp mắt nói: " A Dư, con cùng Tranh Tranh đúng là trời sinh một đôi, ngày xư có một từ, cái gì mà "xung hỉ", con mới vừa cùng Tranh Tranh đính hôn, con bé liền tỉnh, không phải nên vui sao? Nhanh đi chiếu cố Tranh Tranh, sau này hai đứa còn phải cùng nhau sống thật tốt."

Xung hỉ?

Trì Tranh Tranh khẽ run.

Đại lão xung hỉ cho cô? không không không, cô không chịu nổi a!

Văn Dư không động, ánh mắt lạnh lùng.

Văn Kính Sâm hét lớn: " Văn Dư! "

_____ ông ta đối với đứa con trai này một chút kiến nhẫn cũng không có.

Văn Dư coi như không thấy ông ta, nhấc chân đến cái ghế bên cạnh giường Trì Tranh Tranh, tựa như vô cùng nghe lời Văn Kính Sâm.

Tất cả mọi người đều nghĩ thế.

Chỉ có Trì Tranh Tranh mới biết ___ anh đối với chuyện này không chút mảy may quan tâm, nghe lời như thế nhưng ánh mắt anh hướng về hai nhà Văn - Trì như muốn hủy diệt!

Anh muốn đem bọn họ nâng cao một chút, sau đó đẩy ngã bọn họ, như vậy mới trả được mối thù nhiều năm!

Bây giờ, thực lực cùng sản nghiệp của Văn Dư vốn vượt qua hai nhà Văn - Trì!

Có thể người đàn ông này vẫn còn ấp ủ một kế hoạch khác, để cho bọn họ vui vẻ nhất thời, sau đó lần lượt để cho bọn họ đối mặt với tuyệt vọng.....

Đây chính là đệ nhất nam chủ!!!

Anh ngồi ở bên cạnh, cho dù là một người đàn ông đẹp trai, nhưng trong lòng Trì Tranh Tranh đích thực còn sợ hãi, hoàn toàn không dám nhìn mặt anh.

Từ Vi cười, cầm lên một trái táo đưa cho Văn Dư: "A Dư, gọt táo cho Tranh Tranh đi."

Văn Dư nhìn trái táo một cái, nhướng mày, liền đưa tay nhận lấy.

Bàn tay của Văn Dư xinh đẹp vô cùng, khớp xương thon dài, người đàn ông này không hổ là nam chủ đại nhân, tất cả vẻ ngoài đều xưng đáng với năng lực của anh ta. Chẳng qua bàn tay anh không giống với bàn tay của Trì Tranh Tranh, Văn Dật Nhiên, Trì Chu Thần, bàn tay của anh chi chít vết chai cùng thô ráp.

Bởi vì bàn tay anh có nhiều vết chai cùng thô ráp cho thấy cuộc sống trước đây của anh ăn không ít khổ.

______anh so với bọn học thì khổ nhiều hơn.

Con dao nhẹ nhàng chuyển động, Trì Tranh Tranh liền tập trung cao độ nhìn chằm chằm nó, âm thanh Văn Dư "xào xạc" gọt táo đặc biệt rõ ràng.

Cô nhìn ra được, người đàn ông này ngay cả gọt táo cũng nghiêm túc như vậy, ánh mắt hơi rũ xuống, ngón tay thon thả nhẹ nhàng xoay chuyển.....

Nhưng không hiểu tại sao, Trì Tranh Tranh cứ cảm thấy âm thanh gọt táo kia cứ luẩn quẩn trên cổ mình.

Thật giống như Văn Dư không gọt táo mà đang kề dao lên cổ cô.......

Cô ngẩng đầu, lấy tay che cổ.

"Nhìn hai đứa trẻ này một chút, thật xứng đôi. " Từ Vi yêu kiều nói.

Bà thật sự cảm thấy vậy sao?

Đương nhiên không, nhưng bà không muốn Trì Tranh Tranh đính hôn với Văn Dật Nhiên nên quăng cái nồi này cho Văn Dư, như thế không có gì tốt hơn.

Văn Kính Sâm hiên nhiên cũng muốn vậy, liền lộ ra một nụ cười, gật đầu nói: " Đúng nha, chờ bọn nhỏ ở chung với nhau một thời gian,khi Tranh Tranh hai mươi mốt tuổi, A Dư cũng hai mươi sáu, đến lúc đấy có thể kết hôn rồi."

Kết hôn?!

"Khụ khụ khụ __- "Trì Tranh Tranh hít một hơi thật sâu, nghẹn lại, ho khan kịch liệt.

Văn Dư không chút phản ứng.

Trong nguyên tác, anh vốn nam chủ bá đạo không CP, có thể nói là đối với tình yêu thì chẳng có liên quan gì, chẳng qua là lạnh mắt nhìn, ngay cả nghe đến việc kết hôn cũng không có phản ứng gì, thật giống như chuyện này không liên quan đến anh.

Trì Ngạn do dự một chút, vẫn nói: " Tranh Tranh từ trước đến nay vẫn luôn là vị hôn thê của Dật Nhiên, Tranh Tranh cũng rất thích Dật Nhiên, nhưng đối với A Dư thì chưa bao giờ tiếp xúc...."

Ông không nhịn được nghĩ, Tranh Tranh sao lại không tỉnh dậy sớm hơn một chút chứ?!

Buổi sáng vị hôn phu của cô vẫn còn là Dật Nhiên, sau khi đổi thành Văn Dư, cô liền tỉnh, bây giờ ông rất muốn đổi ý, nhưng Văn gia làm gì chịu.

Tay An Thấm Như hơi siết chặt, lại bởi vì cuối đầu xuống nên không nhìn thấy cảm xúc tỏng mắt cô ta.

Nụ cười của Văn Kính Sâm vẫn không thay đổi: "Tình cảm có thể từ từ vung đắp."

"Bác Trì, con không muốn Trì Tranh Tranh làm vị hôn thê của con!" Văn Dật Nhiên không nhịn được liền lên tiếng bất bình.

Thật vất vả mới có thể thoát khỏi Trì Tranh Tranh, làm sao cậu ta có thể chịu trói buộc lần nữa?

Văn Dật Nhiên nhìn về phía Trì Tranh Tranh, trong mắt không che dấu được sực chán ghét. Từ trước đến nay, hắn đều không thích dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì của Trì Tranh Tranh, bây giờ suýt chút nữa thì bị buộc lại với cô ta nên không khỏi có chút chán ghét ____

"Trì Tranh Tranh, lúc trước tôi cùng cô đã nói rõ, tôi không thích cô, cô cũng không nên cứ bám riết tôi không buông, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cưới cô!"

"Dật Nhiên ca, soa anh có thể nói như vậy? Anh biết anh nói thế sẽ tổn thương chị Tranh Tranh như thế nào không? " An Thấm Như rơm rớm nước mắt, thân thể khẽ run, ánh mắt còn mang theo mấy phần chỉ trích.

Văn Dật Nhiên nhìn cô ta, mím môi, ngẩng đầu, lộ ra bộ dáng bất khuất cùng không cam lòng.

Ánh mắt An Thấm Như mang mấy phần oán trách nhưng lại lộ vẻ mừng rỡ khi tình nhân nói mấy lời này.

Nhìn đi, sao các người có thể lấy gậy đánh uyên ương!

Cuối cùng Trì Tranh Tranh ho khan một tiếng, chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt lại bởi vì ho mà ươn ướt nước mắt.

"Tôi muốn nói......." rốt cuộc cô cũng có thể mở miệng.

Nhưng vừa nói, Văn Dật Nhiên liền trợn mắt nhìn cô: "Cô khóc tôi cũng sẽ không thay đổi chủ ý! Trì Tranh Tranh lưu lại một chút mặt mũi cùng thể diện cho mình đi."

"Không phải, tôi muốn nói là........"

Văn Dật Nhiên lại một lẫn nữa cắt lời cô: "Không nên ép tôi nói mấy lời khó nghe!"

"Anh có thể hay không để cho tôi nói........"

"Trì Tranh Tranh, cô đang ép tôi phải nói mấy lời khó nghe...."

Trì Tranh Tranh liền hít sâu một hơi, nâng cao giọng nói, lần này là cô cắt ngang Văn Dật Nhiên ____

"Văn Dật Nhiên! Tôi muốn nói là tôi không thích anh, bởi vì tôi phát hiện anh chỗ đó của anh không dùng được! Lúc trước mặc dù tôi làm người thực vật, nhưng tôi có thể nghe, anh cùng em họ Thấm Như làm ở bên "làm" ở cạnh giường tôi, tôi đều nghe được hoàn toàn, vừa ngắn lại "ra" nhanh. Các người mỗi ngày đều "làm", thật làm ô uế lỗ tai tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhận thức của tôi về đàn ông!"

Giọng nói cũng không nhỏ, bởi vì mở cửa ra nên mấy y tá đi ngang qua cũng đừng chân lại.

Trong phòng bệnh, mọi người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp đều dừng lại.

Văn Dư từ đầu đến cuối đều không phản ứng, tay bỗng nhiên chợt khựng lại, toàn bộ quả táo được cắt một cách hoàn hảo thì ngay khúc cuối thì bị......cắt đứt.