Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bà Xã Của Nam Chính Truyện Không Couple

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gương mặt Văn Dư vẫn vô cảm như cũ, không ai có thể nhìn ra lúc này trong lòng anh hoảng thế nào.

Tuy nhiên phản ứng của Trì Tranh Tranh nằm ngoài dự liệu của mọi người, cô không sợ hãi hành động vừa rồi của Văn Dư cũng không biểu lộ vui vẻ gì mà cô xông tới chỗ Văn Dư….

Kéo tay anh chạy ra ngoài !

Văn Dư sửng sờ, theo bản năng chạy theo, thế là hai người rất nhanh đã chuồng khỏi hiện trường.

Sau lưng, đám người An Thấm Như vẫn còn đang ngơ ngác nhìn Lưu Vũ Tường rên la trên đất.

Quản lí và bảo an sợ ngây người, hành động chạy đi của Trì Tranh Tranh khiến mọi người trở nên tình táo. Quản lí tránh thủ thời gian bảo người đưa Lưu Vũ Tường đến bệnh viện.

“Tốt nhất đừng chạm vào tay anh ta, cận thận một chút, mau mau mau !” Quản lí hối thúc.

Ông ta rất giàu kinh nghiệm!

Hiện tại trực tiếp đưa người đến bệnh viện còn nhanh hơn so với việc ngồi đợi xe cấp cứu đến.

Hơn nữa chỗ của ông ta có xe chuyên dụng, người có kinh nghiệm, bảo đảm có thể đưa người đến bệnh viện nhanh nhất.

Dẫu sao ông ta trãi qua những chuyện này không ít.

Sau một hồi tự hào quản lí liền rụt cổ sợ hãi.

Đúng thật là quan có đầu nợ có chủ. Lưu gia nhất định sẽ tìm Văn Dư tính sổ, nhưng ông ta không trốn được việc sẽ bị ông chủ mắng một trận.

Aizz.

” Văn Dư……sao anh ta dám ?!” An Thấm Như hồi thần hét lên.

Sắc mặt Văn Dật Nhiên trầm xuống, cực kỳ khó coi.

Văn Tư Tư ở bên cạnh vừa lo lắng vừa vui mừng, đáp trả An Thấm Như: “Văn Dư che chở Trì Tranh Tranh thì có làm sao ?Cô một tiếng chị Tranh Tranh, hai tiếng chị Tranh Tranh thân mật như vậy, kết quả cô có thể đứng nhìn người ta bắt nạt Trì Tranh Tranh thế à ? Nếu Trì gia mà biết, sẽ để cô yên chắc !”

Trước đây cô không ghét An Thấm Như như vậy, ngược lại mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Từ sau tai nạn của Trì Tranh Tranh, cô càng nhìn An Thấm Như càng cảm thấy đáng ghét.

Mặt An Thấm Như liền biến sắc, hốc mắt ửng đỏ: “Chị không có….”

Văn Tư Tư lười phản ứng, trực tiếp rời đi.

“Anh Dật Nhiên….” An Thấm Như quay sang nhìn Văn Dật Nhiên.

Nhưng Văn Dật Nhiên đang nhìn hướng Trì Tranh Tranh và Văn Dư rời đi, nào có lòng nghe cô ta nói.

Ánh mắt An Thấm Như chợt nổi lên tia u ám và hận ý.

Mới vừa rồi Văn Dật Nhiên còn muốn ra tay giúp Trì Tranh Tranh !

Tuy nhiên nghĩ đến tình hình lúc nãy, Văn Dư bẻ tay Lưu Vũ Tường, khóe miệng cô ta khẽ nhếch.

Lưu gia chắc chắn không bỏ qua cho Văn Dư. Đây là con trái bảo bối của bọn họ, coi như có làm sai thì việc bị bẻ gãy tay thế này Lưu gia nhất định trả thù.

Lần này, cô ta muốn nhìn xem Văn Dư và Trì Tranh Tranh có thể làm gì ?

_

Văn Dư vừa nhìn Trì Tranh Tranh kéo tay anh chạy vừa xuất thần chạy theo.

Chờ đến khi hai người chạy được một đoạn, xác định không ai đuổi theo họ nữa cô mới dừng lại, cúi người xuống, tay đặt trên đầu gồi, gập người thở dốc.

Hờ hờ ___

“Cũng may tôi nhanh trí.” Trì Tranh Tranh lau mồ hôi trên trán.

Văn Dư không tiếp lời, ngây ngẩn nhìn cô.

Làn da cô vốn trắng nõn như ngọc, lúc nãy vì chạy quá nhanh nên hai gò má ửng hồng, tóc tai tán loạn, đôi mắt ngập nước. Cô đứng dưới ánh đèn còn lóa mắt hơn cả sao trên trời.

Trì Tranh Tranh hít thở đủ rồi liền đứng lên, đi lại chỗ anh, giọng nói khiển trách: “Văn Dư!”

Văn Dư mím môi.

“Mặc dù anh ta đáng bị đánh nhưng ở đó nhiều người như vậy, còn nữa, một số đó còn có người của Lưu Vũ Tường, tôi lại không thể giúp anh, nếu bọn họ nhào vào đánh anh thì làm sao đây ?” Trì Tranh Tranh khiển trách anh.

Văn Dư chỉ có một mình, nhiều người như thế anh sao có thể đánh lại ?

Còn có quản lì và bảo an, giữa Văn Dư, Văn Dật Nhiên và Lưu Vũ Tường, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ không đứng về phía Văn Dư !

Văn Dư ngớ người, rất lâu sau anh mới nhẹ giọng hỏi: “Em không giận?”

“Sao tôi lại giận ?” Trì Tranh Tranh giật mình: “Anh giúp tôi xả giận, tôi còn muốn cảm ơn, làm sao có thể tức giận chứ ! Chỉ là anh một thân một mình, nếu đánh thì sẽ bị thua thiệt….”

Cô nhanh nhẹn nói.

Khóe miệng Văn Dư chậm rãi nhếch lên.

“Em không sợ là tốt rồi.” Văn Dư mỉm cười.

Bình thường anh không cười, bây giờ cười càng hút mắt, gương mặt anh đẹp như vậy, khóe miệng khẽ nhếch giống như hoa mùa xuân nở, băng tan tuyết rã.

Tất cả thu vào mắt Trì Tranh Tranh, khoảng khắc đó xung quang dường như yên tĩnh, trong mắt cô chỉ còn nụ cười ấm áp của người đàn ông.

Thình thịch, thình thịch !

Đôi khi, tình cảm bắt nguồn từ việc “gặp sắc nổi lòng tham”, dĩ nhiên bao gồm nam sắc.

Cô ngẩn ngơ nhìn nụ cười của anh, lặng lẽ đưa tay cảm nhận nhịp tim của mình.

“Tôi không có sợ.” Cô lẩm bẩm, ngửa đầu lén nhìn mặt anh, thừa nhận tâm trạng của cô: “Ngược lại tôi rất an tâm.”

Khi nhìn thấy Văn Dư đến, lúc anh thu thập Lục Vũ Tường, cô một chút cũng không sợ, lúc ấy cô chỉ cảm thấy an tâm.

Tựa như lời anh vừa nói, em đừng sợ gì hết.

Đừng sợ bọn họ ngăn cản không cho em đi, cũng đừng sợ Lưu Vũ Tường động tay động chân, hay Lưu gia một tay che trời, kể cả Trì gia sẽ buộc em chung một chỗ với Lưu Vũ Tường, còn nữa, đừng sợ…..thế giới xa lạ này.

An tâm.

Giọng nói cô dịu dàng nỉ non hai chữ. Trong nháy mắt hai chữ đó như chạm vào điểm mềm mại trong lòng Văn Dư. Vừa chua xót vừa ngọt ngào, thậm chí như có thứ gì muốn trào trực.

Anh không nhịn được có bước lại gần dang tay dịu dàng ôm Trì Tranh Tranh vào trong ngực.

Mặt cô liền dán vào ngực anh.

Cảm giác trong ngực khó tả, cô gái mềm mại bị anh ôm vào ngực, anh ngửi hương thơm của cô, trái tim phiêu bạt bấy lâu nay cuối cùng nó cũng tìm được nơi để cắm rễ.

Văn Dư thì thầm: “Sau này em cũng sẽ an tâm, không ai có thể làm tổn thương em.”

Anh cúi thấp đầu, hơi thở anh phả lêи đỉиɦ đầu Trì Tranh Tranh, cánh tay đang ôm cô vừa vững chắc lại có lực. Mũi cô tràn ngập mùi hương của anh, an tâm lại đáng tin cậy.

Chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến chúng ta thích một người.

Cô thích Văn Dư. Tình cảm không biết nảy sinh lúc nào, có lẽ là lúc anh bắt lấy tay Luu Vũ Tường, hay tiếng cười của anh dưới ánh đèn đường, cũng có lẽ là lúc cô bị anh ôm vào lòng….

Trì Tranh Tranh không biết lúc nào.

Nhưng nhịp tim đập loạn nhịp, lỗ tai đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, tất cả đều nói cô biết___

Trì Tranh Tranh cô, động tình rồi.

_

Văn Dư lái xe, Trì Tranh Tranh dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu ngắm cảnh vật bên ngoài.

Cặp mắt tròn xoe đảo tới đảo lui, rõ ràng là nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Văn Dư.

Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước [1] đều đi qua mắt nhưng không đi vào tâm.

[1] 车水马 龙 – “Xa Thủy Mã Long” (Ngựa Xe Như Nước): ý chỉ dòng xe nối tiếp nhau như nước chảy, ngựa nối đuôi nhau như một con rồng.

Trái tim cô đập rất nhanh, cô nhìn mình trong gương tóc tai tán loạn, cô vội vàng lấy tay chỉnh tóc, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc tinh nghịch thẳng lại, che kín lỗ tai đang nóng rực.

Thình thịch.

Bên trong xe qua yên tĩnh, cô nắm chặc tay, áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình.

Tối hôm nay Văn Dư cười nhiều hơn mọi ngày tuy độ cong khóe miệng hơi nhỏ nhưng anh ôn hòa hơn bình thường, khiến cho ai cũng cảm nhận được tâm tình vui sướиɠ lúc này của anh.

“Em,” Anh chậm rãi mở lời, giọng nói khàn khàn, anh khẽ hõ một cái, trầm giọng hỏi: “Sao lại không mặc quần áo được đưa đến nhà ?”

“Ừm….không tốt lắm.” Trì Tranh Tranh trả lời, không dám nhìn anh: “Sau này em sẽ tự mình mua….”

Tim cô đập rất nhanh, thiếu chút nữa không biết bản thân đang nói gì.

Trong mắt Văn Dư vẫn chứa đựng ý cười như cũ, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói ôn nhu: “Nhưng anh muốn tặng cho em.”

Muốn mua quần áo cho cô, mua tất cả mọi thứ cho cô.

Cô muốn cái gì, anh cũng sẽ đưa đến trước mặt cô.

Lỗ tai Trì Tranh Tranh khẽ run, tựa như hiểu ý anh, mặt cô càng đỏ rực như bị lửa đốt.

Văn Dư: “Ngày mai em mặc được không ?”

“Được…” Trì Tranh Tranh đưa lưng về phía anh, miệng cười ngây ngô.

Mấy giờ trước, lúc ra cửa cô còn nghĩ anh cùng anh nói chuyện. Bảo anh đừng tặng đồ cho cô, bởi vì khi đó cô cảm thấy bọn họ không có quan hệ gì.

Mấy giờ sau, anh bảo anh muốn tặng cho cô, cô liền đồng ý tiếp nhận.

Thời điểm trở lại Trang viên Vọng Giang, đám người dì Vương đã ngủ, nhà chính chỉ còn lại hai người họ.

Trước đây cô cảm thấy nhà lớn thật trống trãi, nhưng bây giờ chỉ có hai người họ, cả căn nhà như được lấp đầy.

Giữa hai người rõ ràng cách nhau mấy ước, nhưng giống như chen chúc nhau đứng chung một chỗ,cô còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Dư.

Từ lúc Trì Tranh Tranh lên xe, cô vẫn chưa dám đối diện với anh, chỉ nhìn lén anh lúc anh không chú ý đến cô, khi chạm ánh mắt của anh, cô liền dời mắt đi.

Hai người bất động trong phòng khách.

“Em đói không ?” Văn Dư hỏi.

Trì Tranh Tranh: “Không, em không đói.”

“Thế em khát nước không ?” Văn Dư lại tiếp tục hỏi.

Trì Tranh Tranh: “Em, em không khát.”

“Vậy…” Văn Dư há miệng, đột nhiên không biết nói gì.

___Đây là một loại trạng thái rất thần kỳ, không tìm được chủ đề nhưng lại muốn nói chuyện, thậm chí cho dù không còn lời nào để nói, chỉ nghe nhịp thở đối phương thôi thì bọn họ đã thấy không khí trở nên ngọt ngào.

Dưới chân anh như mọc rễ, không chút nhúc nhích.

Trì Tranh Tranh cũng giống vậy.

Cô không nói, ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt nóng bỏng của anh….

Tim cô một lần nữa mất khống chế.

Trì Tranh Tranh hơi mở miệng, cà lăm hỏi: “Vậy, vậy anh có đói không ?”

“Không, anh không đói.”

“Anh khát sao ?”

“Anh không khát.”

Trì Tranh Tranh: “Thế….chúng ta đi ngủ ?”

Đồng tử của Văn Dư chân động, gắt gao nhìn cô, chăm chú đến nổi như muốn đốt cháy cô.

“Không, không phải!” Trì Tranh Tranh lắp bắp: “Em, em trở về phòng trước, anh ngủ ngon!”

Sau đó “bịch bịch bịch” chạy lên lầu.

Chạy đến chỗ rẽ tầng hai, cô dừng lại, xoay người, hít thở sâu___

“Văn Dư, ngủ ngon, ngày mai gặp.”

Vừa chúc xong cô lập tức quay người chạy về phòng.

Văn Dư ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô biến mất ở ngã rẽ, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Thật ra thì…

Phải nói là anh vừa đói vừa khát.

Anh có thể ăn thêm một chen cơm nữa, uống thêm một ly nước nữa.

Có một phần phiền muộn mà Văn Dư không biết___

Trên thực tế, nếu Trì Tranh Tranh ngồi ở đây với anh, anh có thể ăn cơm, uống nước cả đêm.

_

Thiếu gia Lưu Vũ Tường của Lưu gia nằm viện, bị bẻ gãy tay, là lão đại Văn Dư đánh.

Tuy bây giờ đã chữa khỏi nhưng vết thương nghiêm trọng đến nỗi còn phải bó thạch cao nằm viện thêm mấy ngày. Cái tay này không thể dùng trong một đoạn thời gian dài.

Lưu gia vội vàng chạy đến bệnh viện, có thể xem là rất tức giận.

Hai nhà Văn – Trì sau khi nhận được tin tức cũng lần lượt vội vã chạy đến vào sáng hôm sau.

Theo lý mà nói, chuyện này không liên quan tới Trì gia nhưng bây giờ Văn Dư là vị hôn thê trên danh nghĩa của Trì Tranh Tranh, cũng tính là con rể của Trì gia.

Huống chi sở dĩ Văn Dư đánh Lưu Vũ Tường là bởi vì Trì Tranh Tranh.

Cho nên Lưu gia, Văn gia và Trì gia đều có mặt ở phòng bệnh của Lưu Vũ Tường.

Sắc mặt Văn Kính Sâm khó coi, lúc nhận được tin, trong lòng ông ta đều là___

Văn Dư ăn gan hùng mật gấu sao ?!

Lại dám đánh người trước mặt mọi người, đã thế còn bẻ gãy tay người ta !

Đứa trẻ hư hỏng hơn phân nửa là do bố mẹ, mẹ Lưu Vũ Tường – Phạm Trân đối với con trai hết mực cưng chiều – đau lòng nhìn con trai nằm trên giường.

Bà ta cũng không cho Văn gia sắc mặt tốt, nhịn không được, xem thường trào phúng: “Văn Dư nhà các người đúng là lợi hại, không nói một lời liền ra tay đánh con trai tôi thành như vầy, còn có hai đứa Văn Dật Nhiên và Văn Tư Tư chỉ biết đứng nhìn, mặc cho Văn Dư đánh người !”

Lưu Vũ Tường nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt: “Mẹ, con khó chịu.”

“Không sao, không sao, mẹ làm chủ cho con!” Phạm Trân vội vàng lên tiếng, dịu dàng dụ dỗ con trai.

Cha Lưu ngược lại không lên tiếng, nhưng sắc mặt khó coi, ngồi ở bên cạnh.

Văn Kính Sâm nhếch mép, nụ cười lúng túng: “Chuyện đó, này Vũ Tường, lần này là do Văn Dư sai, chú nhất định sẽ để nó đến xin lỗi cháu, cầu xin xin cháu tha thứ.”

Vừa nghe nhắc đến “Văn Dư” Lưu Vũ Tường khẽ run.

Trước mắt cậu hiện lên đôi mắt âm trầm của Văn Dư….

“Đúng đó, là Văn Dư không hiểu chuyện, thật sự quá phận. Chị Phạm Trân cũng biết, Văn Dư căn bản không nghe chúng em dạy dỗ.” Từ Vi tiến lên, mặt đầy ưu sầu.

Văn Dật Nhiên mím chặt môi, đứng ở bên cạnh, tầm mắt nhìn Lưu Vũ Tường, ánh mắt tối tăm.

Phạm Trân không tiếp lời, vẻ mặt biểu lộ sự mất hứng.

“Để tội gọi nó đến!” Văn Kính Sâm thấy vậy, cầm điện thoại đi ra ngoài gọi.

Tuy nhiên….

Không ai bắt máy.

Vẻ mặt Văn Kính Sâm khó coi, liên tiếp gọi mấy cuốc điện thoại, từ đầu đến cuối đều không có người bắt máy, nét mặt ông ta càng biến đen.

“Sao tôi lại có đứa con trai thế này !” Văn Kính Sâm ném điện thoại sang bên cạnh, gân xanh nổi đầy trên trán.

Từ Vi vỗ về ông ta: “Đừng nóng giận, dù sao nó vẫn phải về.”

“Tìm! Để người đi tìm nó!” Văn Kính Sâm ra lệnh cho trợ lí.

Trợ lí hơi ngập ngừng, sau đó mới đáp: “Vâng, tôi sẽ cho người đi tìm.”

Trên thực tế, bởi vì Văn Kính Sâm không thích Văn Dư nên họ căn bản không chú ý Văn Dư có về nhà hay không, thậm chí nơi ở của anh cũng không rõ.

Phạm Trân hừ hai tiếng, sắc mặt khẽ tốt.

Lần này, cha Lưu cuối cùng cũng mở miệng: “Kính Sâm à, em cũng biết, anh lớn tuổi mới có một đứa con trai. Cả nhà đều cưng chiều nó nên nó hơi quá phận. Đúng là nó cũng có lỗi nhưng không đến mức phải bị đánh thành như vầy chứ ?”

Phạm Trân vội vàng gật đầu: ” Đúng thế, mấy người không nghe bác sĩ nói à, nếu mạnh tay thêm chút là cánh tay thằng bé đã phế ! Văn Dư nhà các người ra tay quá độc, đây là muốn cái gì ? Gϊếŧ người sao ?”

“Lỗi là do Văn Dư, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt !” Văn Kính Sâm trầm mặt đáp, miễn cưỡng cười với Lưu gia.

Bây giờ ông ta cực kì nổi giận với Văn Dư, càng tức giận việc Văn Dư không trả lời điện thoại.

Thậm chí ông ta còn nghĩ, chờ tìm được Văn Dư, ông ta sẽ chặt đứt một cánh tay của nó, để nó đến cửa Lưu gia xin lỗi!

Lưu Vũ Tường đang nằm trên giường bỗng thò đầu ra, nói với Phạm Trân một câu: “Mẹ….con thích Trì Tranh Tranh, con muốn Trì Tranh Tranh trở thành vị hôn thê của con !”

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Tranh Tranh ngồi trên sô pha với Văn Dư. Cả hai đều không nói chuyện, em liếc mắt nhìn anh một cái, anh liếc mắt nhìn em một cái…..

Trì Tranh Tranh: Thật vui vẻ.

Văn Dư: Quá thỏa mãn.

Vĩ Thố: Hai đứa ngốc ở đâu ra đây ?

Trì Tranh Tranh: Thỏ con, cô độc thân đi.

Văn Dư [ Nắm tay Trì Tranh Tranh ] : Ha.

Vĩ Thố: …
« Chương TrướcChương Tiếp »